Vu Diêu không hé răng, ngây ngẩn xuất thần.
Miêu Mộ Linh có chút hối hận, biết rõ Vu Diêu lúc này tinh thần có vấn đề, tội gì còn đối cậu ấy như vậy, khi định an ủi mấy câu, Vu Diêu lại lên tiếng.
"Tôi vẫn đợi, đợi trong địa lao không có thiên lý kia, sống không bằng chết, tôi không có cơ hội tự sát, thậm chí không thể có ý nghĩ tuyệt thực, tôi không ăn không uống, bọn họ sẽ dùng cách nhồi vào miệng tôi, bọn họ coi tôi là súc sinh, tôi không ăn thịt, bọn họ sẽ bức tôi ăn các loại thịt, bọn họ cứ thế giày vò tôi, mãi đến khi bụng tôi lớn lên, bọn họ mới dần thu liễm, tôi không biết đó là con ai, tôi hận không thể giết nó, thế nhưng tôi chết còn không được, huống hồ là nghiệt chủng này... Bọn họ có mấy người, bốn, năm, sáu, tôi không biết, tôi chỉ nhận ra thanh âm của bọn họ, tôi vừa nghe được đã sợ, không có ngày đêm, không có hy vọng, tôi cầu chỉ có chết, tôi vẫn nghĩ lúc nào mới được chết, tôi nhớ tôi chết rồi, khi sinh đứa bé đáng thương kia, tôi rất vui cuối cùng tôi đã chết, thế nhưng vì sao tôi chưa chết——"
Nói đến đây, Vu Diêu nhìn Miêu Mộ Linh, trên mặt tràn đầy nước mắt, anh lại như không cảm giác, "Cậu nói cho tôi biết, tôi chết chưa, tôi không muốn sống, đây không phải thân thể của tôi, đây là thân thể của ai, cậu có cách để tôi chết không..."
Trong lúc nhất thời, Miêu Mộ Linh cũng không biết nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491606/quyen-12-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.