"Vu Diêu, Vu Diêu..." Miêu Mộ Linh không ngừng lau mặt cho Vu Diêu, cố gắng đánh thức người đã rơi vào ác mộng, nhưng mà Vu Diêu thủy chung không tỉnh, môi cắn rất chặt, từng giọt mồ hôi hòa lẫn nước mắt lã chã rơi xuống, anh dùng hết khả năng mà chui vào lòng Miêu Mộ Linh, như một đứa bé cuộn mình trong tử cung người mẹ, toàn thân không kiềm được run lên.
"Vu Diêu, Vu Diêu, dậy đi, dậy đi——" Miêu Mộ Linh không khỏi tăng âm lượng, thế nhưng Vu Diêu như cách anh một tầng cản trở, đối tiếng gọi của anh, hoàn toàn không phản ứng.
Con mèo bên cạnh bỗng nhiên rít lên, một tiếng lại một tiếng, tiếng gọi thê lương khiến người sởn cả da gà.
Phòng khách xảy ra động tĩnh lớn vậy kinh động Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ ở phòng ngủ, cả Miêu Lan làm điểm tâm trong bếp cũng chạy vào.
"Sao vậy? Sao mèo gọi——" Nói phân nửa, Huyền Huyễn mới thấy dị thường của Vu Diêu trong lòng Miêu Mộ Linh, vội hỏi: "Vu Diêu bị gì vậy?"
Miêu Mộ Linh luống cuống tay chân lấy lại bình tĩnh, "Không biết, đột nhiên thành vậy, gọi thế nào cũng không tỉnh, tiểu đệ, mau tới khám!"
"Trước đặt anh ta lên ghế." Nguyệt Vũ nói.
Đáng tiếc Vu Diêu hôn mê như một đứa bé cực độ khuyết thiếu cảm giác an toàn, ôm Miêu Mộ Linh rất chặt, chết sống không buông tay.
Huyền Huyễn tính giúp Miêu Mộ Linh đỡ Vu Diêu dậy, nào biết tay cậu vừa chạm vào Vu Diêu, Vu Diêu đã càng run rẩy, tai mắt mũi miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491595/quyen-12-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.