Thấy Vu Diêu theo sau Miêu Mộ Linh vào nhà, Nguyệt Vũ chỉ nhíu mày cũng không nói gì thêm, Huyền Huyễn chủ động bắt chuyện: "Anh lo lắng mèo của mình sao, yên tâm, tôi sẽ chiếu cố nó."
Con mèo nhảy khỏi lòng Huyền Huyễn, chạy đến bên chân Vu Diêu thân mật cọ mấy cái.
Vu Diêu xổm xuống sờ đầu nó, "Không phải, tôi rất yên tâm, nhìn ra được nó rất thích cậu."
Huyền Huyễn cười cười, hỏi: "Dùng bữa chưa, lát nữa muốn ăn chung không?"
Nguyệt Vũ không cao hứng, đang định phát tác, Huyền Huyễn đã đẩy anh một cái, chỉ Miêu Mộ Linh sắc mặt không thế nào đẹp.
Nguyệt Vũ nhìn Nhị ca nhà mình, lại nhìn Vu Diêu xổm dưới đất, được, anh không quản hai người này, bọn họ thích lăn qua lăn lại thế nào thì tùy, nể tình Vu Diêu tặng mèo cho Huyền Huyễn, anh không nhằm vào Vu Diêu nữa.
Vu Diêu ôm mèo đứng dậy, anh nhìn Miêu Mộ Linh mặt không biểu tình, thấy rất khó chịu, người này, là chính cậu ta muốn mình ở lại, giờ lại làm như là mình gấp gáp muốn quấn lấy cậu ta.
Vu Diêu đứng đó, đi không được, không đi cũng không được, anh muốn cứu Vu Thanh Hòe, thế nhưng thái độ của Miêu Mộ Linh lại khiến anh không biết làm sao.
Nguyệt Vũ mơ hồ đoán được Vu Diêu vì Vu Thanh Hòe mà tới, Nhị ca đáp ứng sao? Thế nhưng nhìn sắc mặt Vu Diêu không giống, hai người ở ngoài nói gì vậy, đây là làm mặt cho ai xem?
Nhìn Vu Diêu mấy phần thất hồn lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491593/quyen-12-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.