Miêu Lan trước cẩn thận nhìn Miêu Mộ Linh đi đầu không rên một tiếng, sau mới thấp giọng hỏi Nguyệt Vũ: "Thiếu gia, ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi Vu gia?"
"Ừ."
"Thế nhưng Nhị thiếu gia không phải thích Vu Diêu sao, lấy tính cách Nhị thiếu gia, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không buông tha." Miêu Lan lo lắng nói.
Nguyệt Vũ chưa trả lời, Miêu Mộ Linh đã khẽ cười, "Miêu Lan ông còn thật hiểu tôi, muốn Vu Diêu buông tha Vu gia đi theo tôi xem chừng là không thể nào, vậy ông nói, tôi phải làm sao?"
Miêu Lan nghiêm túc ngẫm lại, "Tôi nghĩ Nhị thiếu gia sẽ trực tiếp bắt người."
Lần này đổi lại Nguyệt Vũ cười, "Nói rất hay, Nhị ca anh sớm nên làm vậy."
"Mấy đứa cho rằng anh không nghĩ tới sao, chỉ là——" Chỉ là anh hy vọng Vu Diêu thật tâm thật lòng đi theo anh, anh không muốn Vu Diêu hận anh, thế nhưng giờ xem ra, tựa hồ cũng chỉ có thể là hy vọng, quen Vu Diêu càng lâu, càng cảm thấy trung tâm Vu Diêu dành cho Vu gia thâm căn cố đế, nếu như tâm tư này của Vu Diêu đặt lên người mình, đó là chuyện khiến người hạnh phúc đến run rẩy cỡ nào, đã con đường này không thông, vậy thì đi con đường khác, chỉ hy vọng trôi qua, Vu Diêu sẽ không còn hận anh.
Nghĩ đến đây, Miêu Mộ Linh hỏi Nguyệt Vũ: "Ba ngày sau, nếu Vu gia không có biểu thị gì, cũng không để chúng ta đi, em tính thế nào?"
"Nếu chúng ta muốn đi cũng không cần bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491589/quyen-12-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.