Vu Điệp Bình và Vu Tòng An hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Vu Thanh Hòe.
Vu Nguyên và Vu Quân bật người đứng dậy, trước là kinh nghi bất định nhìn Nguyệt Vũ, sau mới vọt tới kiểm tra tình huống của Vu Thanh Hòe.
Vu Diêu cũng ngay sau đó xông lên, Vu Tân Tử ngồi yên không nhúc nhích, biểu tình trên mặt không hề biến hóa, tựa như không quan tâm chết sống của Vu Thanh Hòe.
Sắc mặt Vu Thanh Hòe ửng hồng, mắt nhắm chặt, da thịt trên người nóng cháy, thoạt nhìn như một bệnh nhân bị sốt cao.
Vu Nguyên bắt mạch cho Vu Thanh Hòe, mạch đập khi thì như tế thủy trường lưu, khi thì như mưa rền gió dữ, quái dị mà hỗn loạn.
"Cha thế nào? Thế nào?" Vu Tòng An sốt ruột liên tục hỏi hai tiếng.
"Anh à, anh đừng quấy rầy Tam tế ti." Vu Điệp Bình tuy lo lắng, lại lãnh tĩnh hơn Vu Tòng An.
Trán Vu Nguyên chảy xuống từng giọt mồ hôi, ông chẩn không ra nguyên nhân Vu Thanh Hòe đột nhiên té xỉu, trực giác ông cho rằng là Nguyệt Vũ hạ độc thủ, thế nhưng vừa rồi ông ngồi đối diện Nguyệt Vũ, nhất cử nhất động của anh ông xem trong mắt, người nọ vẫn ngồi vậy, tư thế cũng không hề biến hóa, nếu thật là người nọ hạ độc thủ, vậy làm sao được?
Vu Nguyên và Vu Quân nhìn nhau, thấy được sợ hãi kinh hoàng trong mắt đối phương.
Nguyệt Vũ đứng lên, búng quần áo, ngữ khí thường thường: "Xem ra hôm nay các vị không có thời gian chào hỏi chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491587/quyen-12-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.