Huyền Huyễn vào nhà, quả nhiên thấy Nguyệt Vũ thối mặt, "Cậu nói gì với Vu Diêu?"
Huyền Huyễn trấn an vỗ mặt anh, "Không có gì."
"Tiểu —— Nguyệt, cậu gạt tôi."
Rõ ràng thầm thì rủ rỉ với Vu Diêu đáng chết kia, còn đỡ dậy. Nguyệt Vũ thầm dỗi, Miêu Mộ Linh mắt bị mù đã khiến anh cực kỳ phẫn nộ với người của Vu gia, tuy rằng hai người anh của anh có chút biến thái, thế nhưng một giọt máu đào hơn ao nước lã, ba anh em bọn họ miệng rất độc, đối anh em nhà mình lại siêu cấp bao che khuyết điểm, người của Miêu gia bao gồm Miêu ngoại bà ẩn cư không ai dám chân chính chọc giận ba sát tinh này, vì chọc một chẳng khác nào chọc ba, đó là khác biệt giữa đạn đạo bình thường và đạn đạo gắn đầu đạn hạt nhân, lực phá hoại tuyệt đối nhân lên mấy trình tự.
Thấy Nguyệt Vũ nhíu hàng mi xinh đẹp, Huyền Huyễn biết anh khó chịu, mềm giọng nói: "Chỉ hỏi anh ta vì sao cảm thấy Nhị ca anh là hung thủ thôi, anh ghen cái gì, ngoan."
"Hừ, vậy cũng không cần đỡ dậy."
Huyền Huyễn buông tay, "Đó là vì tôi giáo dưỡng tốt, cha tôi dạy tôi phải lễ phép."
Nguyệt Vũ nhất thời không dỗi nổi, bật cười.
Miêu Mộ Linh vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe lén hai người nói chuyện, khi nghe được Nguyệt Vũ dĩ nhiên làm nũng, thật là kinh hách suýt ngã, nếu không phải mắt mù, anh rất muốn dụi mắt, xem rõ đó phải tiểu đệ của mình không, lần đầu tiên anh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491555/quyen-12-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.