Chương trước
Chương sau
Nguyệt Vũ không để ý tới trầm mặc bất ngờ của Huyền Huyễn, anh nhắm mắt, hai tay đặt trước ngực, lòng bàn tay hướng về trước, môi mấp máy, Huyền Huyễn đứng sát sau anh cũng không nghe được anh nói gì.

Như một cơn gió nhẹ nổi lên giữa mặt hồ bình tĩnh, sóng gợn chập chờn lay động, chuỗi chuỗi rung động từ bốn phương tám hướng đẩy mạnh về giữa hồ, đột nhiên hồ thổi lên bão tố, sóng kịch liệt cuộn trào, chúng kéo lên hơn mét lấp đi những rung động hầu như không thấy được rồi đẩy ngược về bốn phía, khi sóng triều cuồn cuộn đụng tới bờ, lại đẩy ngược về, nương theo cuộn sóng bật về phía giữa hồ này, từng chuỗi rung động bén nhọn tần suất cao từ xa đến gần, mấy lần muốn đâm rách màng tai, khi Huyền Huyễn nhịn không được muốn bịt lỗ tai, tất cả thanh âm đột nhiên biến mất không thấy, sóng gợn thoáng cái dừng lại, mặt hồ đã về với bình tĩnh.

Cậu thấy kinh ngạc, trong nháy mắt đó, cậu có một loại cảm giác kỳ ảo đặt mình giữa đất trời bát ngát.

Nguyệt Vũ mở mắt, biểu tình trên mặt có chút kỳ lạ.

"Sao vậy? Tìm được Nhị ca anh chưa?" Huyền Huyễn hỏi.

"Phía Tây Nam, cát."

Huyền Huyễn giật mình.

Phía Tây Nam, cát, lẽ nào Tiểu Khả, Tiêu Xuân Hạ và Nhị ca Nguyệt Vũ ở cùng với nhau?

Lúc này, Miêu Lan đột nhiên nhớ tới một việc, ông không khỏi hô lên: "Thiếu gia, phía Tây Nam, Vu gia."

Tây Tạng Vu gia, một gia tộc xa xưa mà thần bí, người ngoài chỉ biết tồn tại, lại không biết vị trí cụ thể, thậm chí đại quản gia Miêu Lan có thể nói không gì không làm được này cũng chỉ biết vị trí ước chừng của Vu gia.

"Vu gia? Lẽ nào Nhị ca quả thật bị Vu gia bắt, thế nhưng theo lý Nhị ca không thể rách việc như vậy?" Nguyệt Vũ trầm ngâm.

"Cường long còn áp không được địa đầu xà, có thể là Vu gia đùa giỡn thủ đoạn gì? Một mình Nhị thiếu gia, tự nhiên không phải đối thủ của bọn họ." Miêu Lan lo lắng nói.

"Vô duyên vô cớ, người của Vu gia vì sao muốn bắt Nhị ca, nó đại biểu cho gì, tôi tin bọn họ rõ hơn ai hết, nếu Nhị ca quả thật rơi vào tay Vu gia, anh ấy tất nhiên phải biết dùng thân phận của mình làm tấm mộc."

"Có lẽ Nhị ca anh dùng thân phận Miêu gia Nhị thiếu gia, cho nên bây giờ mới còn bình yên vô sự." Huyền Huyễn ngắt lời, "Bằng không nói không chừng kết quả anh tính được không phải là cát, giờ tôi chỉ muốn biết, bọn Tiểu Khả có phải ở cùng với Nhị ca anh không, bọn họ vì sao tụ lại? Anh có thể đoán được vị trí của Nhị ca anh, vậy có thể đoán được của bọn Tiểu Khả không? Tôi muốn xem kết quả của chúng ta có phải nhất trí."

Nguyệt Vũ lắc đầu, "Trên người Nhị ca có cổ, chỗ anh ấy đi qua, cổ sẽ lưu lại tin tức, tôi là lợi dụng liên hệ giữa cổ và cổ để biết tin tức Nhị ca, vì thế chiêu cổ chỉ hữu hiệu với người mang cổ, không có tác dụng với người thường."

"Vậy sao?" Huyền Huyễn ngẫm nghĩ, "Vậy anh có thể biết vị trí cụ thể của Nhị ca anh sao?"

"Không thành vấn đề, trừ phi cổ trên người Nhị ca đều đã mất."

"Vậy tốt, chúng ta xuất phát."

"Thiếu gia, xin cho tôi——"

Nguyệt Vũ khoát tay chặn lại, cắt đứt lời Miêu Lan, ánh mắt anh tối sầm, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, giương giọng nói: "Nếu tới, sao không vào? Lén lút trốn ở ngoài làm gì?"

Miêu Lan cả kinh, bên ngoài có người?

Huyền Huyễn nhướng mày, cổ tay vừa lộn, quăng dây đỏ trong tay ra, quấn lấy cửa khoang thuyền giật mạnh, cánh cửa bật người mở.

Miêu Lan càng giật mình, kinh nghi bất định nhìn Huyền Huyễn, ông không thể ngờ được thanh niên xinh đẹp nhìn như lười biếng tùy tiện này là thâm tàng bất lộ.

Ngoài cabin, dưới ánh nắng chói chan, một thanh niên mặc Tạng phục màu xanh ngọc ôm cổ tay không tí biểu tình đứng đó.

Vu Diêu nội tâm khiếp sợ, chỉ là trên mặt không biểu hiện, anh không thể ngờ được mình vừa tới gần máy bay đã bị phát hiện.

Nguyệt Vũ ra cabin, tùy ý nhìn Vu Diêu, "Thì ra là Đại công tử của nữ tế ti thứ hai Vu gia tự mình đón tiếp, người của Miêu gia chúng tôi quả nhiên bị các vị mời đi."

Đối Nguyệt Vũ liếc mắt đã nhìn ra thân phận bản thân, Vu Diêu càng ngạc nhiên đến hầu như sợ hãi, biểu tình trên mặt bắt đầu biến hóa, có cẩn thận cũng có đề phòng, "Miêu gia Đại công tử quả nhiên lợi hại."

Đối với việc anh gọi sai thân phận mình, Nguyệt Vũ không phủ nhận, Miêu Lan và Huyền Huyễn tự nhiên cũng không sửa đúng.

"Long trọng như vậy, không biết thằng khỉ nhà tôi đắc tội gì các vị?"

Nghe vậy, ánh mắt Vu Diêu lạnh lẽo, "Giết Đại tế ti."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.