Chương trước
Chương sau
Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ tới Tây Tạng đã gần hai tháng, trong thời gian này cô vẫn liên hệ với Huyền Huyễn, báo tin bình an. Lần trò chuyện cuối cùng vào hai ngày trước, điện thoại của cô và Tiêu Xuân Hạ hết tiền nhờ Huyền Huyễn nạp giúp.

Cậu vốn không ngờ mình sẽ tới Tây Tạng, chỉ là vừa nãy tỉnh lại, nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn biết bọn họ ở góc nào, xem có thể gặp được không, cho nên mới gọi điện.

Cũng không biết là trùng hợp, hay xảy ra ngoài ý muốn, điện thoại của cả hai đều tắt máy.

"Có lẽ là đều hết pin, bọn họ ở ngoài không thể tùy thời sạc, Tiểu Nguyệt cậu đừng lo quá." Nguyệt Vũ an ủi.

Huyền Huyễn khóa máy lại, "Hy vọng là thế."

Ngẫm lại, cậu vẫn lo lắng, lấy ra mấy đồng tiền và một mai rùa trơn truột dị thường trong ba lô, bỏ tiền vào mai, nhẹ nhàng lay động, thần tình chuyên chú mà thành kính.

Nguyệt Vũ thấy rất thú vị, "Tiểu Nguyệt, cậu đang làm gì?"

"Bói toán." Huyền Huyễn vừa trả lời, vừa đổ tiền từ mai rùa ra sắp xếp ngay ngắn, ngưng thần nhìn kỹ.

Một lát sau, đôi mày nhăn chặt xoè ra, cậu gom lại tiền và mai rùa.

Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Tiểu Nguyệt, giờ tôi mới hay cậu biết bói toán, có kết quả gì?"

"Phía Tây Nam, cát. Quẻ tượng biểu hiện bọn họ ở phía Tây Nam, hiện nay an toàn."

Nguyệt Vũ muốn hỏi thêm, Miêu Lan bên cạnh nhắc nhở: "Thiếu gia, Đại thiếu gia còn chờ điện thoại."

"Đại ca anh tìm anh có chuyện gì? Có phải Nhị ca anh có tin tức?" Huyền Huyễn thân thiết hỏi.

"Chờ tôi chiêu cổ xong hẳn sẽ có."

"Chiêu cổ?" Huyền Huyễn lần đầu tiên nghe thấy việc này, chiêu quỷ cậu ngược lại quen tay, chiêu cổ lại chưa từng thấy.

"Lát nữa giải thích cho cậu nghe, Tiểu Nguyệt trước đứng sang bên."

"Úc." Huyền Huyễn lui ra sau vài bước, Miêu Lan nói: "Huyền thiếu gia cậu phải lui thêm nữa."

Huyền Huyễn lại lui mấy bước, "Không thể tới gần sao?"

"Cũng không phải không thể, chỉ là Huyền thiếu gia không phải cổ sư, không bảo trì khoảng cách nhất định, có thể bị cổ trùng ảnh hưởng, rất khó chịu." Miêu Lan giải thích.

"Ra là thế."

Miêu Lan lại nói: "Kỳ thực bằng bản lĩnh của thiếu gia, hoàn toàn có thể khống chế tốt cổ trùng, cho dù Huyền thiếu gia đứng gần phỏng chừng cũng không thành vấn đề."

Mắt Huyền Huyễn chuyển động, rất có hứng thú hỏi Nguyệt Vũ: "Tôi đứng sau anh được không?"

Nguyệt Vũ nhướng mày, tự tiếu phi tiếu, "Tiểu Nguyệt, cậu là muốn khiêu chiến bản lĩnh của tôi?"

Huyền Huyễn mị mắt, tới sau Nguyệt Vũ một bước, vỗ bờ vai anh: "Sao sẽ, tôi là tín nhiệm anh."

"Vậy được, nếu Tiểu Nguyệt để mắt tôi như vậy, tôi tự nhiên không khiến cậu thất vọng." Khi nói ra lời này, giữa trán Nguyệt Vũ không tự giác hiển lộ tự phụ và ngạo khí, phảng phất trên đời này không có gì đáng để anh đặt vào mắt, kẻ khác trước mặt anh tựa hồ khí thế cũng thấp đi một bậc.

Nguyệt Vũ như thế là xa lạ, Huyền Huyễn bỗng nhiên nghĩ đây lại là mặt chân thật của anh, Nguyệt Vũ luôn treo nụ cười sủng nịch trẻ con hỏng bét trước mặt cậu, có lẽ bất quá là ảo giác.

Cũng phải, trước không nói gia tộc phía sau anh hiển hách thần bí thế nào, riêng là quang hoàn trên đầu, đã định trước anh không phải người thường, một người như vậy, sao có thể khẩn cầu chỉ là người thường? Hy vọng anh bình thường, hy vọng cùng anh trải qua cuộc sống bình tĩnh như suốt chảy róc rách có lẽ chỉ là một giấc mộng không đúng thật của mình.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.