Huyền Huyễn yên lặng nhìn Nguyệt Vũ, không xác định nói: "Không biết có phải nhớ lầm không, tôi nhớ, hình như mình có hai người cha?"
"Hai người cha? Một cha ruột, một cha nuôi sao?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ hỏi.
Huyền Huyễn không đáp, cậu đứng lên, tới lui trong phòng khách.
Không phải, không phải một cha ruột, một cha nuôi, ôm ấp của bọn họ rất ấm áp, mỗi khi được bế, cậu đều không nỡ buông, luôn bám trong lòng bọn họ, đòi bọn họ ôm, một người trong đó sẽ cười, nói Tiểu Nguyệt của chúng ta thích làm nũng, một người khác thì oán giận còn không phải em sủng ra, tuy nhớ không rõ lắm, thế nhưng cậu có thể khẳng định bọn họ đều là nam, trong ấn tượng của cậu, trước khi bốn tuổi bọn họ vẫn ở bên cậu, ngoại trừ bọn họ, không có người khác, càng không có nữ giới, vậy mẹ cậu là ai? Hai người cha, ai mới là cha ruột, cũng hoặc là bọn họ đều không phải, cậu kỳ thực là cô nhi, không có mẹ, cũng không có cha, vì sao cậu sẽ gọi bọn họ là cha, mà không phải ba, hiện tại đã rất ít dùng xưng hô như cha...
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng Huyền Huyễn mờ mịt, một thứ cảm giác sợ hãi không biết mình là ai nảy lên.
Nguyệt Vũ vẫn nhìn cậu, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, thần sắc hoảng hốt không yên như chết trân, anh giật mình, Huyền Huyễn là một người kiên cường, cậu chưa từng lộ ra mềm yếu như vậy, trái tim anh nhất thời siết lại.
Anh ôm lấy thân thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491527/quyen-12-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.