Đạp Nguyệt Vũ hai cái, thấy anh sủng nịch cười nhìn mình, Huyền Huyễn ngược lại ngại ngùng đánh tiếp, oán hận bò khỏi người anh.
Nguyệt Vũ ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy, gác cằm trên vai cậu, cười hỏi: "Sao không đánh nữa?"
Huyền Huyễn liếc anh, thối mặt giận nói: "Đau lòng."
Rồi không ngừng thở dài, rất thích anh, cũng không thể đánh thật đi, bị thương, anh không thấy sao, cậu đã khó chịu, quên đi, chính như anh nói, thân thể cậu đã bị anh xem hết, không kém khi bé, nếu lúc nào đó nghĩ không công bằng, lột sạch anh xem lại là được, không sợ không cho.
Nguyệt Vũ ngẩn ra, khi hoàn hồn lại, đã nảy lên một thứ cảm xúc hạnh phúc ê ẩm, anh vô thức ôm chặt cậu.
Bị siết đến đau Huyền Huyễn dỗi: "Sao tự nhiên ôm chặt vậy, tính mưu sát chồng ư."
Đang cảm động đến ướt mắt Nguyệt Vũ cười khẽ, anh buông Huyền Huyễn ra, xoay người cậu lại, hung hăng hôn một cái lên môi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Tiểu Nguyệt, cậu thật đáng yêu! Tôi thích cậu muốn chết!"
Nói xong, anh ôm lấy Huyền Huyễn đứng lên xoay vòng, vui vẻ cười ha hả, như một đứa bé hồn nhiên.
Bị lây nhiễm, Huyền Huyễn cũng cười rộ, thẳng tay xoa tóc Nguyệt Vũ thành một mớ bồng bông.
Tiểu hồ ly và sóc chuột ở ngoài sân thượng hiếu kỳ mà ló đầu vào, bọn Tiểu Tiểu Lục đã dậy, ghé bên rương kỳ quái nhìn, cả cún Đen ngủ như heo cũng mở mắt, hồ nghi không biết hai người vì sao mà vui vẻ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491524/quyen-12-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.