Chương trước
Chương sau
Bàn tay Lý Lam cầm bình siết một chút, có chút thất vọng: "Thật không, thì ra cậu ấy không thích màu đỏ, sao cậu không nói cho tôi biết?"

"Tôi là gần nhất mới biết."

Quách Lâm nhìn Nghiêm Trạch, lại nhìn Lý Lam, cứ nghĩ bầu không khí giữa hai người rất quái dị, như quen nhau đã lâu, đầy bụng nghi hoặc Quách Lâm nhịn không được kéo ống tay áo Nghiêm Trạch, nhỏ giọng hỏi: "Cậu lúc nào quen cô Lý?"

Nghiêm Trạch không đáp, Lý Lam nhìn Quách Lâm, cười cười, trong nụ cười có loại rét lạnh không nói nên lời, "A, Tiểu Trạch là con khác của mẹ tôi."

Quách Lâm nhất thời không phản ứng lại, trong lòng thầm suy đoán: con khác của mẹ, đó là quan hệ gì? A! Vậy bọn họ không phải chị em?!

"Giỏi nha, Nghiêm Trạch, thì ra cô Lý là chị cậu," Quách Lâm cười đấm vai Nghiêm Trạch, "Tiểu tử này, dĩ nhiên vẫn gạt không nói, di, cậu họ Nghiêm, cô Lý họ Lý, sao không cùng họ?"

Khuôn mặt Lý Lam vẫn mang theo nụ cười, cô rút ra tulip cắm trong bình để trên bàn, chậm rì rì nói: "Chúng tôi cùng mẹ khác cha."

Cùng mẹ khác cha? Tựa hồ ý thức được mình hỏi chuyện không nên, Quách Lâm không khỏi xấu hổ, nhạ nhạ muốn nói mấy câu hòa hoãn bầu không khí, thình lình Nghiêm Trạch kéo cậu ra ngoài, "Chúng ta đi tìm thầy."

Quách Lâm chưa kịp nói câu gì, đã bị Nghiêm Trạch lôi đi.

Ra cửa, Quách Lâm nhịn không được oán giận: "Tốt xấu nói một câu với chị cậu, dù sao cô ấy cũng là giáo viên của chúng ta."

Môi Nghiêm Trạch mím rất chặt, ánh mắt lóe lên bất định, một lát sau, nhẹ giọng hỏi: "Quách Lâm, cậu thành thật nói cho tôi biết, đời này cậu từng làm chuyện gì khiến mình bất an? Cậu từng vì chuyện đó mà bị lương tâm khiển trách, từng nửa đêm mộng hồi vì chuyện mình làm cảm thấy hối hận, có sao?"

Quách Lâm quái dị nhìn Nghiêm Trạch, cậu rút tay mình về, không được tự nhiên hỏi: "Vô duyên vô cớ, cậu hỏi làm gì?"

"Cậu chỉ cần nói cho tôi, có sao?" Nghiêm Trạch lớn tiếng ép hỏi.

Quách Lâm bị dọa, không dám nhìn thẳng Nghiêm Trạch đột nhiên như thay đổi một người, cậu rất muốn phủ nhận, thế nhưng không biết vì sao nhớ tới bốn năm trước, nhớ tới người nọ mở to đôi mắt, mang theo thù hận, có một chớp mắt, đôi mắt người nọ trùng hợp với đôi mắt mang theo phẫn hận trước mắt của Nghiêm Trạch, cậu rùng mình, không tự chủ được gật đầu, lẩm bẩm: "Tôi không phải cố ý, không phải cố ý, xin lỗi, xin lỗi..."

...

Lý Lam đứng bên cửa sổ ghen ghét nhìn Trầm Dương ở hoa viên khom mình không biết nói gì với Hạ Nhược Hải, nụ cười xán lạn trên mặt Hạ Nhược Hải tổn thương mắt cô, khiến cô hận không thể đốt thủng một cái động trên người Trầm Dương, móc tim anh ra nhai nát.

Nhìn Trầm Dương nâng Hạ Nhược Hải dậy, nhìn anh đặt tay trên lưng Hạ Nhược Hải, nhìn anh thân thiết sờ đầu Hạ Nhược Hải...

Lý Lam xem bó tulip trong tay là Trầm Dương, từng nhánh xé xuống nhét vào miệng, hung hăng cắn, nước hoa màu đỏ nhiễm đầy khóe miệng, cằm, khiến cô thoạt nhìn dữ tợn dị thường.

Kẻ này nhất định phải chết, nhất định phải, phàm là kẻ tiếp cận Hạ Nhược Hải đều phải chết, chết không toàn thây như vợ chồng Hạ Nhược Lam năm đó ngăn cản mình đi theo cậu ấy!

...

"Cậu, cậu!" Văn Tiểu Quân bị Tống Tiếu Ngự dắt thấy Hạ Nhược Hải lập tức lao tới, dùng đôi mắt đỏ như thỏ rưng rưng nhìn chân trái quấn băng gạc của Hạ Nhược Hải, thằng bé muốn vươn tay sờ, thế nhưng sợ làm đau cậu mình, chỉ có thể ôm cánh tay Hạ Nhược Hải, dồn dập hỏi: "Cậu, cậu, cậu đau không, đau không, cháu giúp cậu thổi được không? Thổi sẽ không đau."

Thấy cháu ngoại trai hai mắt đẫm lệ, Hạ Nhược Hải cảm động không ngớt, oắt con này cũng biết quan tâm. Cậu ngắt hai má Văn Tiểu Quân, "Không đau, cậu không đau."

Văn Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm, kiễng chân hôn một cái trên mặt Hạ Nhược Hải, "Cậu, hôn một cái!"

"Ha hả, bảo bối, hôn một cái!"

Trầm Liễu kính nể nhìn Hạ Nhược Hải cười rất vui vẻ, anh Hải thật lợi hại, không sợ đau!

"Cha, chúng ta chừng nào về nhà?" Trầm Liễu kéo góc áo Trầm Dương hỏi.

Trầm Dương ôm thằng bé hôn một cái, "Mấy ngày nữa được không?"

"Mấy ngày là mấy ngày?" Chưa từng rời Trầm Dương vượt quá một ngày Trầm Liễu rất không thói quen cha không ở bên cạnh, nếu không phải còn có Văn Tiểu Quân, thằng bé đại khái đã khóc.

"Ba ngày đi, con và Tiểu Quân ở chỗ chú Tống ba ngày được không?"

"Dạ được, ba ngày sau cha nhớ tới đón bọn con, nhớ nga, ba ngày." Trầm Liễu lo lắng nhấn mạnh.

"Được, cha sẽ không quên, nếu quên, Tiểu Liễu phạt cha đọc một trăm bài thơ, được không?"

Trầm Liễu thoả mãn, hôn Trầm Dương một cái thật to.

Trầm Dương buông Trầm Liễu, nhìn thằng bé chạy đến cạnh Hạ Nhược Hải, mới quay đầu hỏi Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự: "Sao các anh tới đây, có phải vụ án có tiến triển gì?"

Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự nhìn nhau, Thượng Quan Hiên nói: "Đã xác định được hung thủ, bất quá cần sự hỗ trợ của anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.