"Thầy Trầm!"
Nghe có người gọi mình, đang đẩy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn tản bộ ở hoa viên bệnh viện Trầm Dương dừng lại ngẩng đầu nhìn, Lâm Vĩ? Sao Lâm Vĩ lại tới bệnh viện?
Lâm Vĩ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Trầm Dương, vừa lau mồ hôi, vừa quan tâm hỏi: "Thầy Trầm, mấy ngày nay sao anh không tới trường?"
"Tôi xin nghỉ." Trầm Dương nói.
"Trách không được," Lâm Vĩ yên lòng, một lát lại khẩn trương hỏi: "Cảnh sát có làm khó dễ anh không, có xem anh như hung thủ giết người không?"
Trầm Dương chưa trả lời, Lâm Vĩ bỗng nhiên vỗ trán mình, "Tôi khờ thật, thầy Trầm nhất định không sao cả, bằng không sẽ không ở đây, thầy Trầm anh không có việc gì, thật tốt."
Lâm Vĩ kích động chà xát bàn tay, vươn tay tính kéo Trầm Dương, cúi đầu thấy Hạ Nhược Hải ngồi trên xe lăn, bỗng nhiên phục hồi tinh thần, vội rút tay về, mất tự nhiên ho hai tiếng, "Vị này là?"
"Học sinh của tôi." Trầm Dương ngắn gọn đáp.
"Học sinh của anh?" Lâm Vĩ ngạc nhiên, "Anh bao thuở thêm một học sinh, tôi nhớ kỹ anh chỉ dạy năm người bọn Nghiêm Trạch?"
Nhìn Lâm Vĩ tận lực bò đến cạnh Trầm Dương, Hạ Nhược Hải có chút phản cảm, lạnh như băng nói: "Tôi là học sinh cá biệt của anh ta, cả đời đều cần anh ta quản."
Nghe ra địch ý trong lời Hạ Nhược Hải, Lâm Vĩ giật mình, quay đầu nhìn Trầm Dương tìm chứng cứ.
Trầm Dương cũng không phản bác, anh đặt tay lên vai Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491504/quyen-11-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.