"Nói, nói dối? Vì sao cậu cho vậy?" Tống Tiếu Ngự ngoài ý muốn vạn phần.
Trầm Dương cũng ngây người, nếu Nghiêm Trạch nói dối, vậy cậu ấy chẳng phải hãm hại anh là hung thủ, cậu ấy vì sao làm vậy?
Tống Tiếu Ngự không thể hiểu, anh vươn tay che trán rồi buông, "Ý cậu là Nghiêm Trạch là hung thủ? Điều đó không thể nào, cậu ta bây giờ còn nằm ở phòng bệnh."
"Tôi không nói Nghiêm Trạch là hung thủ, tôi chỉ là nói cậu ta nói dối."
"Chậm đã, chậm đã, cậu khiến tôi hoàn toàn hồ đồ, cậu nói Nghiêm Trạch nói dối, có chứng cứ gì?"
"Chứng cứ? Không có, đây chỉ là giả thiết."
Tống Tiếu Ngự suýt nữa bật ngửa, anh bắt đầu ngẫm lại, vị Huyền đại sư mặt không thẹn sắc trước mắt và vị Nguyệt đại bác sĩ vừa chính vừa tà kia kỳ thật đều là loại người ăn nói lung tung, còn hết lần này tới lần khác là cao nhân đặc biệt miệng quạ đen đi.
Tống Tiếu Ngự quệt mặt, chống dậy tinh thần, "Vậy cậu hẳn có lý do? Không thể nào vô duyên vô cớ đã bảo Nghiêm Trạch nói dối, lúc đó tôi thấy cậu ta sợ đến không nhẹ, không giống giả vờ."
"Lý do? Vì trên người cậu ta có một loại khí tức cổ quái không nói nên lời."
"Khí tức cổ quái?"
"Ừ, hôm qua tôi gặp cậu ta, khí tức của cậu ta rất vẩn đục, hẳn là tiếp xúc với oan hồn lệ khí rất nặng."
"Theo tôi quan sát Nghiêm Trạch phẩm hạnh thuần lương, nếu chỉ bằng điểm ấy đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491485/quyen-11-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.