Từng sợi tơ gần như trong suốt rậm rạp trói buộc vào tứ chi Bành Hiểu, một đầu tơ khác, có cột vào lan can sân thượng, có cột vào cửa, có thậm chí kéo dài cột vào cửa sổ dưới lầu...
Nhìn Bành Hiểu tựa như kén trùng bị cố định trên vòng bảo hộ, Tống Tiếu Ngự và Trầm Dương chỉ thấy đỉnh đầu bị rót một thùng nước lạnh, sợi rét nhè nhẹ đâm vào tim phổi, nhịn không được không ngừng rùng mình.
Tống Tiếu Ngự vươn tay, tính sờ vào chúng, thế nhưng chạm chỉ là không khí, anh không khỏi kinh dị, "Mấy sợi tơ này là gì?"
Huyền Huyễn ngồi trước thi thể Bành Hiểu cẩn thận nghiên cứu, "Tôi không rõ lắm, thật kỳ dị, dĩ nhiên có thể xuyên qua nhân thể, thế nhưng không thấy vết thương."
Cậu vừa nói, vừa kéo sợi tơ quấn quanh ngón tay Bành Hiểu, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe, một cái xoay người nhảy xuống.
Tống Tiếu Ngự và Trầm Dương sợ hãi, vội lao qua, đâu còn bóng Huyền Huyễn.
"Huyền Huyễn, Huyền Huyễn!" Tống Tiếu Ngự gấp đến độ kêu to.
"Tôi ở phía dưới." Huyền Huyễn từ cửa sổ dưới lầu nhô đầu ra.
Tống Tiếu Ngự lau mồ hôi, thật là bị vị Huyền đại sư này hù chết.
"Cậu ở dưới làm gì, có phát hiện gì sao?"
"Ừ." Huyền Huyễn lên tiếng, "Hiện tại bàn tay Bành Hiểu có phải đang động?"
Theo mấy sợi tơ dẫn dắt, bàn tay Bành Hiểu trên dưới trái phải di động, chốc lát sau, một chữ "chết" sôi nổi mà hiện.
Tống Tiếu Ngự cảm thấy yết hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491483/quyen-11-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.