Bành Hiểu rất sợ, cậu mệt chết, rất muốn nhắm mắt ngủ, thế nhưng cậu không dám, chỉ cần nhắm mắt, cậu sẽ nghĩ tới Tôn Trí, nghĩ tới cậu ấy như một con rối bị kéo đứt tan vỡ trước mặt mình, đôi mắt trợn to của cậu ấy, đôi mắt đáng sợ chỉ có tròng trắng ngoắc ngoắc nhìn mình, như kể ra với mình cậu ấy uổng mạng, muốn mình giúp cậu ấy báo thù.
Trầm Dương, Trầm Dương...
Tôn Trí vì sao gọi tên thầy? Có phải muốn nói cho mình người giết cậu ấy là thầy? Không, thầy vì sao giết Tôn Trí?
Nghiêm Trạch nói Tôn Trí nửa đêm qua ra ngoài hút thuốc, vậy sao cậu ấy lại tới bãi tập nhỏ, là hung thủ gạt cậu ấy tới, hay cậu ấy tự tới?
Chết cũng phải hoàn thành bài tập thầy đã giao, là ý gì? Thầy gần nhất không giao bài tập cho bọn họ? Thế nhưng vì sao Đỗ Minh và Tôn Trí trước khi chết đều nói câu này? Có phải thầy âm thầm giao bài tập cho bọn họ? Nếu là thật, đó lại là gì, cho dù chết cũng không dám quên...
Càng nghĩ càng hãi, Bành Hiểu nhịn không được ôm đầu gối run lên.
Cậu thần kinh nhìn quanh, cứ nghĩ ở đây không an toàn.
Nghiêm Trạch và Quách Lâm nằm trên giường bên cạnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt dị thường của bọn họ, Bành Hiểu có ảo giác, bọn họ đã chết, lúc này cậu đang nằm với hai thi thể.
Suy nghĩ này khiến cậu không hiểu kinh khủng, thoáng cái nhảy dựng.
Không được, cậu không thể ở đây, bằng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491479/quyen-11-chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.