"Gã nói gì không dễ nghe? Miệng mọc trên người người ta, cậu đánh gã gã không dám nói trước mặt cậu, lẽ nào trong âm thầm, trong lòng sẽ không nói? Cậu không phải con nít, sao lại bộp chộp như vậy?" Trầm Dương ngữ khí có chút nặng, anh đang giận, thế nhưng giận gì chính anh cũng không rõ.
Hạ Nhược Hải rất ủy khuất, bọn họ không chỉ nói Trầm Dương là hung thủ giết người, còn nói Trầm Dương là gay, có một chân với học sinh của mình, cậu nóng lên mới đánh người, nếu không phải tay cậu bị thương, cậu nhất định đánh gã kia nằm xuống đất, vì sao thầy không rõ, có vài lời là không thể nói lung tung, nhân ngôn đáng sợ, đôi khi dù là giả tạo cũng có thể ngoa truyền thành thật, cậu không muốn thầy bị người chỉ trỏ, cho dù Trầm Dương không quan tâm, thế nhưng cậu quan tâm, cậu quan tâm...
Hạ Nhược Hải mím chặt môi, nhắm mắt không rên một tiếng, trong lòng nhịn không được lên men, lông mi mấp máy ướt sũng.
Thấy cậu như vậy, Trầm Dương đau lòng, nhịn không được khom mình ôm lấy, "Bạo lực không thể giải quyết vấn đề, tôi chỉ là không muốn thấy cậu bị thương, nhìn cậu kìa, trên tay là băng gạc, trên đùi là băng gạc, trên đầu cũng quấn một vòng, khó không phải tính biến thành xác ướp, đánh gã thì sao, bản thân bị thương, cái được không bù đủ cái mất, lần sau đừng xung động như vậy, biết chưa?"
Hạ Nhược Hải không đáp.
"Tôi nói cậu có nghe không?" Giọng Trầm Dương có cứng rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491477/quyen-11-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.