Trầm Dương hồn phi phách tán, suýt nữa đã định nhảy cửa sổ.
May mà anh còn một sợi lý trí, nhớ kỹ ở đây là tầng 5, anh xoay người đẩy thầy trò vây xem lao ra, "Tránh ra! Tránh ra!"
Bọn Tôn Trí không biết Trầm Dương xảy ra chuyện gì, còn tưởng rằng anh bị kích thích nhất thời thần kinh thác loạn như Nghiêm Trạch, bọn họ vội chạy tới kéo Trầm Dương, "Thầy ơi——"
Lòng nóng như lửa Trầm Dương không quản được nhiều, hét lớn một tiếng: "Đều cút cho tôi!"
Trầm Dương là thuộc về loại người ôn hòa không nói đã cười, chưa từng lớn tiếng như vậy, nhất thời dọa đám người vây xem đến mức vô thức thối lui sang bên nhường ra một con đường.
Trầm Dương thô lỗ đẩy bọn họ lao ra.
Tiêu Xuân Thu ngẩn người, lập tức phục hồi tinh thần, "Tôi đi xem."
"Tôi cũng đi." Tiểu Thường chạy theo.
...
Hạ Nhược Hải vừa nhảy ra cửa sổ, bị gió thổi ngang, ý thức hỗn độn thoáng chốc tỉnh lại.
Mình điên rồi, ở đây là tầng 5!
Cậu cuống quít muốn trở tay bắt lấy gì mượn lực bò lại, thế nhưng chậm, thân thể giữa không trung, cả lực dư tự cứu cũng không có.
Hạ Nhược Hải lần đầu tiên thấy mình cách tử vong gần như vậy, cậu cuối cùng nghĩ: chỉ mong không tức chết Trầm Dương.
Rất xa, tựa hồ nghe được tiếng quát của người nọ, dĩ nhiên sinh ra ảo giác.
Không có thời gian, Hạ Nhược Hải chỉ có thể hai tay ôm đầu, thân thể lui lại, hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491455/quyen-11-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.