Nụ cười quỷ dị tự tiếu phi tiếu này, khiến người nhìn rất khó chịu, thậm chí tâm sinh chán ghét, Trầm Dương nhịn không được quay đầu nhìn thoáng, lại phát hiện Lâm Vĩ căn bản không cười.
Chẳng lẽ là mình hoa mắt? Trầm Dương nghi hoặc vạn phần.
"Tiêu Xuân Thu?" Nhiều lần khổ cực chen vào đoàn người Trầm Dương thấy một cái bóng quen thuộc.
"Trầm Dương?" Thấy Trầm Dương Tiêu Xuân Thu cũng kinh ngạc, "Sao anh lại ở đây?"
"Tôi là giáo viên đại học khảo cổ chuyên nghiệp."
"Thầy!" Ba học sinh còn lại của Trầm Dương vừa thấy anh lập tức bu lại.
"Thầy ơi, thầy ơi, Đỗ Minh cậu, cậu ấy đã chết, còn có Nghiêm Trạch——" Tôn Trí vội la lên.
Trầm Dương trấn an nói: "Thầy đã biết, Nghiêm Trạch ở đâu?"
Nghiêm Trạch đang lui trong góc phòng học, cả người hốt hoảng.
Trầm Dương gọi vài tiếng, Nghiêm Trạch tựa hồ hoàn toàn không nghe được, mắt cũng không tiêu cự.
"Đó là học sinh của anh?" Tiểu Thường ghé lại hỏi.
Trầm Dương gật đầu, "Học kỳ này tôi tổng cộng dẫn năm học sinh."
"Đỗ Minh cũng vậy?"
"Phải, Đỗ Minh——"
"Anh đi theo tôi, bất quá, anh tốt nhất chuẩn bị tâm lý."
Trầm Dương trong lòng căng thẳng, khó khăn hỏi: "Đỗ Minh——"
Không đợi anh nói xong, Tiểu Thường đã nói: "Chết rất kinh khủng, Tiêu Xuân Thu xem xong sắc mặt đến giờ còn xanh, tôi cũng vậy."
"Sớm biết tôi không theo." Tiêu Xuân Thu đầu đầy mây đen thổi qua bám lấy Tiểu Thường, "Nếu tôi đêm nay làm ác mộng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491450/quyen-11-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.