Không xong, không xong, ngủ quên!
Hạ Nhược Hải ném đồng hồ báo thức sang bên, luống cuống tay chân bò dậy.
"Tiểu Quân, Tiểu Liễu, rời giường, thầy, thầy, rời giường, muộn rồi!"
Di? Người đâu?
Khi Hạ Nhược Hải đỉnh một đầu rối bời nhảy lên nhảy xuống, tiếng cười to thanh thúy của Văn Tiểu Quân từ phòng khách truyền đến: "Cậu là heo, bọn cháu đều đã dậy rồi! Ha hả!"
Hạ Nhược Hải vọt tới phòng khách nhìn, bọn nhỏ đều bên bàn ăn sáng, Trầm Dương mỉm cười nhìn cậu: "Mau đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, bằng không sẽ muộn."
Hạ Nhược Hải đại quẫn.
Văn Tiểu Quân làm mặt quỷ, pha trò: "Cậu là heo, mặt trời phơi mông mới rời giường."
Hạ Nhược Hải hừ một tiếng, nói xạo: "Hôm nay trời đầy mây, không có mặt trời, cái gì mặt trời phơi mông, Tiểu Quân cháu dùng từ không thỏa đáng."
Văn Tiểu Quân gãi đầu, mặt đỏ, quay đầu hỏi Trầm Dương: "Cha Trầm, trời đầu mây không thể dùng mặt trời phơi mông sao?"
Trầm Dương sờ đầu thằng bé, "Đừng nghe Nhược Hải nói lung tung, cháu dùng từ không sai."
"Cậu thối!" Văn Tiểu Quân quay đầu muốn tìm Hạ Nhược Hải tính sổ, cậu thối của thằng bé từ lâu chạy đi đánh răng.
Văn Tiểu Quân siết chặt nắm tay nhỏ, tố khổ với Trầm Liễu bên cạnh: "Tiểu Liễu, cậu là đại phôi đản."
Trầm Liễu ừ một tiếng, không ngẩng lên đáp lại: "Cậu là tiểu bại hoại."
Văn Tiểu Quân ai oán, "Tiểu Liễu, cậu làm chi không để ý tôi? Cậu khi dễ tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491445/quyen-11-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.