"A!"
Hạ Nhược Hải giật tỉnh, mồ hôi lạnh lã chã.
Cậu từ trên giường ngồi dậy, mờ mịt nhìn quanh, có một chớp mắt không biết mình ở trong mơ, hay hiện thực.
Sửng sốt một hồi, cậu một cước đá chăn, dép cũng không mang, vọt tới bên cửa sổ giật rèm, mở cửa, trên dưới trái phải đảo qua.
Không có bàn tay ánh trắng, cũng không có mắt lục quỷ dị, càng không có mưa rền gió dữ.
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua tóc mai Hạ Nhược Hải, mang đến se lạnh nhè nhẹ.
Hạ Nhược Hải đỡ trán, lại nằm mơ.
Mấy đêm liên tiếp, cậu ở cùng thời gian, có cùng ác mộng, là trùng hợp hay điềm báo? Cảm giác chân thực này, khiến Hạ Nhược Hải đôi khi căn bản phân không rõ hiện thực và mộng cảnh, cậu bị dọa có chút suy nhược thần kinh.
Nhìn trời đêm đen kịt phát ngốc một hồi, Hạ Nhược Hải mới đóng cửa sổ, tới bên giường ngồi xuống.
Mỗi lần nằm mơ xong, cậu sẽ ngủ không được, cứ nghĩ ngoài cửa sổ có người nhìn mình, loại sợ hãi đứng ngồi không yên này khiến cậu ăn ngủ khó yên.
Ngồi một hồi, Hạ Nhược Hải thấy khô miệng, vì vậy đến phòng khách rót nước uống.
Một hơi uống hết ly đầy, cảm giác bụng có chút trướng.
Hạ Nhược Hải để ly lên bàn, cậu không muốn về phòng ngủ, dứt khoát ngã vào sô pha che tay chợp mắt.
Không biết qua bao lâu, mông mông lung lung, bỗng nhiên có người sờ trán cậu, Hạ Nhược Hải cả kinh, từ sô pha lăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491444/quyen-11-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.