Hạ Nhược Hải chật vật, đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ với Trầm Dương, hoàn toàn mộng.
Văn Tiểu Quân dùng bàn tay nhỏ che nửa bên mặt nói: "Cậu, đừng hoa si, mau mặc quần áo, cậu không xấu hổ, cháu đều thay cậu xấu hổ."
Thẹn quá thành giận Hạ Nhược Hải thưởng thằng cháu một cái bạo lật, "Tiểu tử thối, dám giỡn cậu, nếu không phải sợ cháu cảm lạnh cố ý thua, cậu sẽ hi sinh mình cởi chỉ còn quần cộc sao!"
Thừa dịp Trầm Dương nghẹn họng nhìn trân trối, Hạ Nhược Hải luống cuống tay chân mặc đồ.
Văn Tiểu Quân che đầu, phồng má kháng nghị: "Cậu, không thể đánh đầu cháu, bằng không buổi tối cháu sẽ không ngoan ngoãn ngủ, cháu sẽ hát, hát rất khó nghe, cho cậu không thể an tâm làm bài tập, phiền chết cậu!"
Nghe vậy, Trầm Dương không khỏi bật cười, thằng bé này thật thú vị, so với đứa con trai im lặng nội hướng của mình có thể nói là hai điển hình tuyệt nhiên bất đồng.
Hạ Nhược Hải không để uy hiếp của Văn Tiểu Quân vào lòng tí nào, ngồi xuống vừa mặc đồ cho thằng bé, vừa bâng quơ nói: "Phải không, cậu sợ quá, cháu dám hát khó nghe ồn cậu, cậu kể chuyện xấu của cháu cho cô bé cháu thích, xem ai tổn thất lớn hơn?"
Văn Tiểu Quân xoay đôi ngươi một vòng, lấy lòng ôm cổ Hạ Nhược Hải cọ a cọ, dùng thanh âm mềm mại nói: "Cậu, cậu không xấu vậy, đúng không?"
"Cậu cháu là người xấu nhất thiên hạ, là đại phôi đản." Hạ Nhược Hải cố ý phụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491413/quyen-11-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.