Cảm giác thầm mến, như dằn vặt và đau đớn con trai hoài ngọc, là một loại đau đớn xinh đẹp, là một giấc mộng không thể tỉnh.
Đơn thuần thầm mến là cảm giác tốt đẹp, vì bạn có thể thản nhiên hưởng thụ sự kỳ diệu ấy, bạn có thể vì người đó khóc, vì người đó cười, không cần để ý, vì đây chỉ là lữ trình của một mình bạn.
Thế nhưng nếu bạn đau khổ muốn đối phương biết, muốn đối phương trả giá ngang bằng, có lẽ bạn sẽ rất thống khổ, vì cán cân tình yêu đôi khi luôn nghiêng lệch.
Thích một người, là không thể không nói lý lẽ yêu cầu đối phương cũng thích mình.
Kẻ cố chấp, khi chuyện không phát triển theo hướng lý tưởng, tâm lý sẽ vặn vẹo, thậm chí điên cuồng.
...
Trước khi gặp Trầm Dương, Hạ Nhược Hải chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một người đàn ông, nhưng lại là một người đàn ông đã kết hôn còn có con, lớn hơn mình 7 tuổi.
Cái thứ ảo tưởng nhất kiến chung tình thuộc về thiếu nữ này, Hạ Nhược Hải xưa nay cười nhạt, thế nhưng khi cậu ở thời khắc tà môn xấu hổ gặp gỡ Trầm Dương, anh bỗng nhiên nghĩ thì ra tiền nhân tạo ra thành ngữ thật là có căn cứ.
Hạ Nhược Hải mi thanh mục tú, bề ngoài nhìn như thiếu niên lang trầm tĩnh, thuộc về phạm trù học sinh giỏi, nhưng mà tất cả giáo viên từng dạy đều không ngoại lệ lắc đầu, học sinh giỏi? Không phải, là học sinh cá biệt.
Hạ Nhược Hải thành tích ưu tú, thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491409/quyen-11-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.