Chương trước
Chương sau
Cảm giác thầm mến, như dằn vặt và đau đớn con trai hoài ngọc, là một loại đau đớn xinh đẹp, là một giấc mộng không thể tỉnh.

Đơn thuần thầm mến là cảm giác tốt đẹp, vì bạn có thể thản nhiên hưởng thụ sự kỳ diệu ấy, bạn có thể vì người đó khóc, vì người đó cười, không cần để ý, vì đây chỉ là lữ trình của một mình bạn.

Thế nhưng nếu bạn đau khổ muốn đối phương biết, muốn đối phương trả giá ngang bằng, có lẽ bạn sẽ rất thống khổ, vì cán cân tình yêu đôi khi luôn nghiêng lệch.

Thích một người, là không thể không nói lý lẽ yêu cầu đối phương cũng thích mình.

Kẻ cố chấp, khi chuyện không phát triển theo hướng lý tưởng, tâm lý sẽ vặn vẹo, thậm chí điên cuồng.

...

Trước khi gặp Trầm Dương, Hạ Nhược Hải chưa từng nghĩ tới mình sẽ thích một người đàn ông, nhưng lại là một người đàn ông đã kết hôn còn có con, lớn hơn mình 7 tuổi.

Cái thứ ảo tưởng nhất kiến chung tình thuộc về thiếu nữ này, Hạ Nhược Hải xưa nay cười nhạt, thế nhưng khi cậu ở thời khắc tà môn xấu hổ gặp gỡ Trầm Dương, anh bỗng nhiên nghĩ thì ra tiền nhân tạo ra thành ngữ thật là có căn cứ.

Hạ Nhược Hải mi thanh mục tú, bề ngoài nhìn như thiếu niên lang trầm tĩnh, thuộc về phạm trù học sinh giỏi, nhưng mà tất cả giáo viên từng dạy đều không ngoại lệ lắc đầu, học sinh giỏi? Không phải, là học sinh cá biệt.

Hạ Nhược Hải thành tích ưu tú, thần kinh vận động siêu tốt, bộ dáng càng thuộc về Top đầu, là đối tượng các cô bé theo đuổi, nhưng mà tuy người thích Hạ Nhược Hải rất nhiều, thế nhưng rất ít người dám đưa thư tình, vì khi Hạ Nhược Hải cự tuyệt chưa từng chừa mặt, hơn nữa vĩnh viễn là mặt lạnh, ra vẻ rất không kiên nhẫn, khiến người nhượng bộ lui binh.

Hạ Nhược Hải trốn tiết là chuyện thường, không ai biết cậu đi đâu, làm gì, cậu rất ít có bạn ở trường, thậm chí có thể nói hầu như không có. Cậu chưa từng tham gia hoạt động tập thể, vốn trường học có quy định học sinh phải trọ lại, thế nhưng đại học năm thứ tư, giường ngủ thuộc về Hạ Nhược Hải vĩnh viễn trống trơn, trên cơ bản ngoại trừ đi học, ở trường không thể tìm được bóng cậu, thế nên trong mắt rất nhiều người, Hạ Nhược Hải là một người như mê.

Lần đầu tiên Hạ Nhược Hải gặp Trầm Dương là dưới một nhà nấm ở công viên nhỏ bọn nhỏ dùng để trốn tìm.

Ngày đó đón Văn Tiểu Quân tan học, vậy mà nửa đường đột nhiên mưa to, nếu chỉ có một mình, Hạ Nhược Hải trăm phần trăm bay nhanh vọt về, thế nhưng vì dẫn theo Văn Tiểu Quân, con nít mắc mưa sẽ dễ bị bệnh, bất đắc dĩ, Hạ Nhược Hải không thể làm gì khác hơn là ôm Văn Tiểu Quân chạy vào nhà nấm trong công viên nhỏ bên cạnh trú tạm.

Chờ đợi là một việc rất buồn chán, nhìn quanh không thấy ai, phỏng chừng thời tiết mưa to tầm tả này cũng không có người xuất hiện Hạ Nhược Hải nhất thời hứng thú nổi lên, rất vô lương dạy Văn Tiểu Quân chỉ có 4 tuổi chơi trò gọi là cởi đồ.

Một lớn một nhỏ, oẳn tù tì thua sẽ cởi một món trên người.

Hạ Nhược Hải tuy lạnh lùng trước mặt người ngoài, thế nhưng đối đứa cháu hầu như có thể nói một tay nuôi lớn này lại dị thường trẻ con, bình thường thích làm nhất là khi dễ Văn Tiểu Quân đến ngao ngao quỷ gọi.

"Oẳn tù tì!"

"Ha ha, Tiểu Quân cháu lại thua!" Hạ Nhược Hải cười to.

Ném túi sách, cởi giầy, quăng mũ Văn Tiểu Quân trề môi, "Cậu, nhất định là cậu ăn gian, sao lần nào cũng là cháu thua?"

Hạ Nhược Hải nhéo mặt thằng bé, cười dài nói: "Thua là thua, sao? Tính chơi xấu?"

Văn Tiểu Quân tức giận bất bình cởi áo khoác, không phục vươn tay, "Tiếp tục!"

Hạ Nhược Hải sợ thằng bé cởi nhiều lắm cảm lạnh, cố ý thua hai lần, nghe Văn Tiểu Quân kích động hoan hô cởi áo khoác và sơ-mi.

Ngày đó Trầm Dương cõng Trầm Liễu ngang qua vốn không chú ý trong nhà nấm có người, lại bị tiếng Văn Tiểu Quân oa oa kêu thảm thiết hấp dẫn, cho có đứa bé nào gặp chuyện không may nên theo tiếng đi tìm.

Từ xa thấy Hạ Nhược Hải và Văn Tiểu Quân trú mưa trốn trong nhà nấm, Trầm Dương cho mình là thấy một con chó lớn và một con cún nhỏ, vì thần thái hai cậu cháu ngồi đó nhìn mưa to bàng bạc không thắng thổn thức tội nghiệp đến thế, như tiểu cẩu cẩu lạc đường.

Thế nhưng khiến Trầm Dương kỳ quái là ngày mưa lạnh lẽo, một lớn một nhỏ kia sao như rất nóng, trên người cởi trống trơn, mà cái lớn tựa hồ còn muốn cởi quần——

Tuy nghĩ rất mạo muội, thế nhưng Trầm Dương vẫn bước tới: "À này, hai người cần dù sao?"

Hạ Nhược Hải đang chơi rất vui với Văn Tiểu Quân nghe tiếng bỗng nhiên quay đầu, khi thấy Trầm Dương vẻ mặt phong độ của người trí thức đứng giữa mưa to, cậu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới ý thức được tình trạng lúc này của mình, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần soóc tứ giác, nhất thời thất thố hét lên.

Theo Văn Tiểu Quân sau đó hình dung, đó là lần đầu tiên thằng bé nghe cậu mình gọi thảm liệt như vậy, cứ như giết heo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.