Bước về trước nửa bước, bỗng nhiên phát hiện chân và thân thể tách riêng, cảm giác một chớp mắt đó, không phải hai chữ kinh khủng có thể hình dung, biểu tình bộ mặt của bầy cương thi vốn là xơ cứng, cho dù toát ra sợ hãi cũng nhìn không thấy, đôi mắt vô thần chỉ mở to một thoáng, như búp bê nạp điện đột nhiên hết pin, mềm nhũn ngã xuống.
Huyền Huyễn chưa kịp phản ứng đây là chuyện gì, cương thi cậu giẫm đã ầm ầm mà ngã, trong lúc gấp gáp, cậu không thể làm gì khác hơn là mượn lực nhảy lên cây đa kế bên.
Huyền Huyễn trợn mắt há hốc mồm nhìn bầy nhện nhúc nhích đầy đất bò lên người cương thi, một lúc sau, cậu quay đầu nhìn Nguyệt Vũ rủ xuống đôi ngươi, vẻ mặt hờ hững đứng ở giữa.
Phảng phất là chớp mắt ngắn ngủi, lại phảng phất là dài dòng vĩnh viễn, chờ Huyền Huyễn phục hồi tinh thần, đầy đất cương thi dĩ nhiên chỉ còn bộ xương trắng.
Cậu không khỏi hít ngược một hơi, choáng váng, nhìn lại, xương trắng đã không thấy đâu, bị bầy nhện cắn không còn một mảnh, bột phấn cũng không lưu lại.
Nguyệt Vũ thậm chí không thèm nhếch mày, môi mấp máy, hai tay đặt trước ngực làm một thủ ấn kỳ quái, bầy nhện đột nhiên mà đến, rồi đột nhiên mà đi, thoáng cái biến mất không ảnh, như chui vào bùn đất.
Nguyệt Vũ thoả mãn nói: "Thật không ngờ nhện ở đây nhiều như vậy, tôi còn tưởng phải tốn thời gian dài."
Huyền Huyễn nhảy xuống, chậm rãi thong thả đến trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491372/quyen-10-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.