Trần Nặc siết chặt tay, tinh thần có chút hoảng hốt.
La Minh vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng dùng khóe mắt chú ý anh.
Đèn đỏ sáng.
Xe dừng, ngón tay La Minh gõ tay lái, như lơ đãng nói: "Đừng lo lắng, mẹ cậu nói không chừng còn sống."
An ủi thình lình xảy ra khiến Trần Nặc kinh ngạc, sửng sốt một lát mới nói: "Cảm ơn —— cảm ơn."
La Minh vươn tay vỗ vai anh, cười cười.
Bình thường anh luôn quắc mắt trừng trừng, rất ít có một mặt ôn nhu, La Minh như vậy khiến Trần Nặc thấy rất không thích ứng, trong lòng bỗng nhiên có một loại ấm áp kỳ quái.
Vì che giấu mất tự nhiên của mình, Trần Nặc hỏi: "Chúng ta trước đi đâu hỏi?"
"Tùy tiện, không khác."
Trần Nặc mở văn kiện trên cùng, "Vậy nhà Trần Bình."
"Địa chỉ?"
"Đường Phạm Dương số 28 tòa nhà 5 phòng 403."
La Minh phanh gấp, suýt nữa đánh lên lan can đường đi bộ, thất thanh hỏi: "Cậu nói ở đâu?"
Đối phản ứng quá lớn của anh, Trần Nặc có một hồi ngây người, nửa ngày sau mới lập lại địa chỉ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Đây không phải tòa nhà sát vách chỗ tôi ở sao?"
Sắc mặt La Minh trắng bệch, chỗ quỷ quái kia nào có đường vào? Hơn nữa xem phản ứng hôm qua của Huyền Huyễn, không đi mới tốt.
Nhìn ra dị thường, Trần Nặc mẫn cảm hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
La Minh lấy lại bình tĩnh, châm chước một hồi, quyết định nói thật: "Chỗ cậu ở, hôm qua tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491361/quyen-10-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.