Trương Nhàn bối rối ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược rồi buông, ánh mắt nhìn về mọi phía, lại không dám nhìn mình trong gương.
Bà sợ, tiếng cười như ác ma của Bùi Hiểu Nhã không ngừng vang lên, "Dưỡng nhan cổ không phải thập toàn thập mỹ, bà tìm cái gương soi trán của mình đi."
Trương Nhàn để tay lên đùi, tay bà rét buốt, hơi run, bà hít một hơi thật sâu, chậm rãi ngẩng đầu.
Người phụ nữ trong gương ung dung hoa quý, gương mặt mỹ lệ nhìn không ra vết tích năm tháng.
Trái tim treo cao của Trương Nhàn trở về vị trí, tay thoáng siết chặt, tiện nhân chết tiệt, ả thử mình!
Nhưng mà, ả biết dưỡng nhan cổ...
Ma xui quỷ khiến bà vươn tay sờ lên, xúc cảm thô ráp ở đầu ngón tay khiến bà bỗng nhiên giật mình, phút chốc bật dậy, hầu như muốn dán mặt vào gương.
Da thịt cực kỳ nhẵn nhụi ở trán, xuất hiện một nếp nhăn rất nhỏ, như vết thương bị dao rạch khép lại nhưng thịt mới chưa mọc.
Đừng hoảng, nhất định là tiện nhân kia nhân cơ hội sờ trán mình dùng móng tay rạch.
Trương Nhàn lấy cớ này thuyết phục mình, thế nhưng lòng bà đã không thể bình tĩnh nữa, cứ vươn tay sờ, mỗi lần sờ lại nghĩ nếp nhăn hình như dài hơn, bắt đầu lan khắp gương mặt.
Bà khủng hoảng lục tung tìm phấn phủ, phấn nền.
Chiếc gương chiếu rọi bóng người, chiếu ra một người phụ nữ thần kinh không ngừng sờ mặt...
Cửa lặng im mở ra cái khe, một người như u
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491271/quyen-9-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.