"Dưỡng nhan?" Tiêu Xuân Thu huýt sao, "Thật là Tài Thần!"
"Đúng vậy, Tài Thần cực lớn, anh muốn dọn về cúng không?" Huyền Huyễn khinh thường nói.
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Huyền Huyễn, đây đại biểu cho tiền, cậu không phải thích tiền nhất?"
"Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí." Huyền Huyễn nhàn nhạt nói.
"Có ý gì?" Tiêu Xuân Thu bị thái độ của Huyền Huyễn hồ đồ, tham tiền này cư nhiên có một ngày không yêu tiền, quả thật là thiên hạ hồng vũ.
Nguyệt Vũ nhìn đóa hoa tiên diễm chập chờn theo gió, nói: "Anh cho dưỡng nhan cổ chỉ đơn giản là ăn sâu?"
"Chẳng lẽ không phải?"
"Biết rắn lột da không? Muốn bảo trì thanh xuân, phải trải qua lột da, thống khổ này không phải thường nhân có thể chịu được."
"Lột, lột da?"
"Đúng vậy, lột sống bộ da của anh, đau khổ tột cùng."
Tiêu Xuân Thu rùng mình, "Trương Nhàn thật có thể chịu được."
"Hơn nữa, Hoa Phục Sinh không phải người thường có thể nuôi sống -- di?" Nói phân nửa, Nguyệt Vũ bỗng nhiên kêu một tiếng.
"Sao vậy?" Đang nhìn bầy rắn Huyền Huyễn quay đầu hỏi.
"Không đúng."
"Không đúng cái gì?"
"Thấy hoa màu đen này không?" Nguyệt Vũ chỉ vào đóa hoa màu đen giữa bụi hoa hỏi, "Kỳ quái, nếu Trương Nhàn biết dưỡng nhan cổ, bà ta hẳn sẽ không phạm sai lầm này."
"Có gì không đúng?"
"Tuy là cùng giống, thế nhưng Hoa Phục Sinh màu đen không nên trồng cùng Hoa Phục Sinh màu khác, vậy sẽ ảnh hưởng tác dụng của dưỡng nhan cổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491269/quyen-9-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.