Thành công hãm hại Tiêu Xuân Thu thầm khoái, vừa nghe xưng hô "A Thu", khóe miệng thói quen co rút, Lưu Phỉ này, không thể đừng dùng xưng hô kiểu a miêu, A Hoa gọi người sao? Mỗi lần nghe cứ thấy quái dị dựng thẳng tóc gáy.
Tiêu Xuân Thu không chút áy náy, "Tôi không lầm đạo anh, là sức quan sát của anh cần phải tăng mạnh, Huyền Huyễn phong thần tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng, siêu phàm thoát tục, vừa nhìn chỉ biết không phải người bình thường, là mắt anh vụng về."
Huyền Huyễn nhướng mày, "Tiêu Xuân Thu, anh đây là khen tôi hay biếm tôi?"
Tiêu Xuân Thu vươn tay đáp vai cậu, một bộ trầm thống: "Huyền Huyễn, chúng ta quen nhau lâu vậy, tính tình cậu tôi còn không rõ, sao tôi dám chế nhạo cậu, nếu cậu khó chịu, tôi mất cả chì lẫn chài, ai nha, cắt tóc càng có vẻ thanh xuân!"
Huyền Huyễn liếc xéo anh, "Bất luận tôi cắt hay không, cũng thanh xuân hơn anh."
"Rồi, thối thí." Tiêu Xuân Thu chịu không nổi nói.
Huyền Huyễn bĩu môi với Lưu Phỉ, "Cái tên không có mắt này là ai?"
"Đồng sự cũ của Thượng Quan Hiên."
Lưu Phỉ vẫn đứng đó thì thào tự nói: "Thế nhưng theo ý tôi, anh ta càng giống thiên sư, giơ tay nhấc chân đạm mạc tự nhiên, như không có gì có thể làm khó, rất giống câu thơ "Đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt" [1] gì kia, gọi người không kìm long được mà đi tin tưởng, quả thật không thể trách tôi nhận sai người."
Nghe anh lẩm bẩm, Huyền Huyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491257/quyen-9-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.