"Không phải trúng độc?" Huyền Huyễn khựng lại, "Nói thế nào?"
"Kỳ thực cũng có thể nói trúng độc, bất quá trước khi trúng độc đã trúng cổ, bằng không bị bích trâm cắn, cậu ấy căn bản không thể sống tới giờ."
"Cổ?" Huyền Huyễn nhướng mày.
"Bảo mệnh chi cổ. Tôi nghĩ hẳn có kẻ cứu cậu ấy, hoặc là kẻ kia chưa muốn cậu ấy chết." Nguyệt Vũ nhún vai.
"Anh hiểu cổ?" Huyền Huyễn hiếu kỳ, nghe khẩu khí Nguyệt Vũ, tựa hồ rất có nghiên cứu với cổ.
Nguyệt Vũ bỗng cười, "Không phải hiểu, mà là tinh thông."
Huyền Huyễn ghé mắt, tự tiếu phi tiếu: "Tôi xem không chỉ đơn giản là tinh thông, khóe miệng anh đều đắc ý vểnh lên kìa."
Nguyệt Vũ vươn tay xoa một cái, nghi hoặc: "Có sao?"
Huyền Huyễn đùa giỡn sờ mặt Nguyệt Vũ, "Người ngoài có lẽ nhìn không ra, bất quá tôi không phải người ngoài."
Ở bên anh lâu vậy, đối thần thái và mờ ám của anh, Huyền Huyễn rõ ràng, tự phụ vừa nãy không tự giác để lộ, khiến cậu có lý do tin tưởng cổ thuật của anh chỉ sợ còn trên cả y thuật.
Nguyệt Vũ cười hôn mấy cái lên môi Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt tự nhiên không phải người ngoài, là bảo bối duy nhất của tôi."
Huyền Huyễn đá anh một cái, "Vậy còn không khai?"
Nguyệt Vũ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Tôi muốn thưởng mới khai."
Huyền Huyễn dựng thẳng lông mày, "Muốn thưởng? Anh xác định?"
"Muốn!" Nguyệt Vũ trả lời rất kiên định, "Chỉ cần là Tiểu Nguyệt đưa, tôi muốn."
"Ác quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491242/quyen-9-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.