Chương trước
Chương sau
"Không phải trúng độc?" Huyền Huyễn khựng lại, "Nói thế nào?"

"Kỳ thực cũng có thể nói trúng độc, bất quá trước khi trúng độc đã trúng cổ, bằng không bị bích trâm cắn, cậu ấy căn bản không thể sống tới giờ."

"Cổ?" Huyền Huyễn nhướng mày.

"Bảo mệnh chi cổ. Tôi nghĩ hẳn có kẻ cứu cậu ấy, hoặc là kẻ kia chưa muốn cậu ấy chết." Nguyệt Vũ nhún vai.

"Anh hiểu cổ?" Huyền Huyễn hiếu kỳ, nghe khẩu khí Nguyệt Vũ, tựa hồ rất có nghiên cứu với cổ.

Nguyệt Vũ bỗng cười, "Không phải hiểu, mà là tinh thông."

Huyền Huyễn ghé mắt, tự tiếu phi tiếu: "Tôi xem không chỉ đơn giản là tinh thông, khóe miệng anh đều đắc ý vểnh lên kìa."

Nguyệt Vũ vươn tay xoa một cái, nghi hoặc: "Có sao?"

Huyền Huyễn đùa giỡn sờ mặt Nguyệt Vũ, "Người ngoài có lẽ nhìn không ra, bất quá tôi không phải người ngoài."

Ở bên anh lâu vậy, đối thần thái và mờ ám của anh, Huyền Huyễn rõ ràng, tự phụ vừa nãy không tự giác để lộ, khiến cậu có lý do tin tưởng cổ thuật của anh chỉ sợ còn trên cả y thuật.

Nguyệt Vũ cười hôn mấy cái lên môi Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt tự nhiên không phải người ngoài, là bảo bối duy nhất của tôi."

Huyền Huyễn đá anh một cái, "Vậy còn không khai?"

Nguyệt Vũ sờ mái tóc mềm mại của cậu, "Tôi muốn thưởng mới khai."

Huyền Huyễn dựng thẳng lông mày, "Muốn thưởng? Anh xác định?"

"Muốn!" Nguyệt Vũ trả lời rất kiên định, "Chỉ cần là Tiểu Nguyệt đưa, tôi muốn."

"Ác quỷ cũng dám muốn?"

"Sao không dám? Bất quá, cậu bỏ được gọi ác quỷ dọa tôi? Nhìn đi, cậu cũng không nỡ, Tiểu Nguyệt chỉ thích khẩu thị tâm phi, ha hả! Rõ ràng thích tôi, lại chưa từng nói ra lời, Tiểu Nguyệt nói một lần cho tôi nghe đi." Nguyệt Vũ chờ đợi nói.

Tuy biết Huyền Huyễn thích mình, thế nhưng vẫn hy vọng có thể chính tai nghe được.

Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ mắt đầy chờ mong, chậm rãi nói: "Tôi thích anh -- mới là lạ!"

Lòng đầy vui mừng Nguyệt Vũ bị đả kích, ai oán nói: "Tiểu Nguyệt cậu rất biết đả kích."

Huyền Huyễn cười không hảo ý, tiến đến bên tai Nguyệt Vũ nói một câu, nhất thời khiến anh vui vẻ tìm không thấy đông bắc.

"Tôi không thích anh, thế nhưng tôi yêu anh." Huyền Huyễn nói.

Mặt Huyền Huyễn đỏ lên, "Được rồi, thoả mãn chưa?"

"Thoả mãn, rất thoả mãn." Nguyệt Vũ vui mừng không ngừng gật đầu.

"Vậy nói về cổ, còn có bích trâm kia đi?"

"Này nói tiếp khá tốn thời gian, về nhà nói cho cậu được không? Tôi có một số chuyện phải hỏi người ở trong."

Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, gật đầu.

...

Khi Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu tới Trịnh gia, pháp y đã làm kiểm nghiệm sơ bộ với nguyên nhân cái chết của Trịnh Minh.

Lưu Phỉ không nhiều lời, trực tiếp đưa văn kiện cho Thượng Quan Hiên.

Trịnh Minh không giống bọn Trịnh Lôi, Trịnh Hoa, Trịnh Huy biến thành thi thể khô cằn, vì ông là bị một cách cực đoan tàn nhẫn giết chết -- lăng trì.

Tiêu Xuân Thu định giở lên xem, Thượng Quan Hiên nhìn thoáng văn kiện đúng lúc kéo anh lại, "Đừng nhìn."

Tiêu Xuân Thu muốn nói gì, thế nhưng ngẩng đầu thấy sắc mặt gặp quỷ tái nhợt như giấy của mọi người, anh rất thông minh câm miệng, không nhắc lại chuyện này.

Lăng trì, từng đao cắt thịt trên thân, khiến kẻ chịu hình thống khổ chậm rãi mà chết. Thời kỳ Minh triều đã phát huy loại hình pháp này đến mức tận cùng, lăng trì khi đó tương đối tinh tế, đại đa số vượt trước ngàn đao.

Toàn thân trên dưới ngoại trừ phần đầu hoàn chỉnh, còn lại đều là bạch cốt um tùm, đã thành bộ xương.

Lưu Phỉ xát ngực, anh vẫn chưa khỏi ghê tởm, tối nghĩa nói: "Thịt và nội tạng trên người Trịnh Minh biến mất."

Thượng Quan Hiên chau mày, làm cảnh sát đã lâu, anh lần đầu tiên thấy cách giết người tàn nhẫn như vậy, thấp giọng hỏi: "Mọi người tối qua vẫn canh giữ ở Trịnh gia?"

"Ừ, thế nhưng không phát hiện gì, chạng vạng Trịnh Minh vẫn êm đẹp, ấy vậy mà--"

"Là ai phát hiện Trịnh Minh ngộ hại?"

"Chị Bảy, bất quá cô ấy bị dọa ngất, vẫn chưa tỉnh lại." Lưu Phỉ xoa thái dương, khổ mặt hỏi: "A Hiên, cậu nghĩ tôi có nên từ chức?"

Thượng Quan Hiên không đáp: "Tối qua ai ở cùng với Trịnh Minh?"

"Trương Nhàn cho lui người hầu, tối qua ở nhà chỉ có Bùi Hiểu Nhã, Trương Nhàn, Trịnh Minh."

"Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã đâu?" Thượng Quan Hiên hỏi.

Lưu Phỉ thần sắc cổ quái, "Ở hoa viên, cậu tự đi xem đi, hai người này không biết đầu óc có vấn đề không, điên cả rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.