Chương trước
Chương sau
"Sở Hoàn? Anh đứng đây làm gì?"

Nghe tên mình, Sở Hoàn hốt hoảng quay đầu.

Nguyệt Vũ vươn tay lắc lắc trước mặt anh, "Sao vậy? Tinh thần không tốt, cần tôi khám cho anh sao?"

Nguyệt Vũ xuất hiện ở bệnh viện là ngẫu nhiên, kế hoạch hôm nay của anh chỉ là kéo Huyền Huyễn lười biếng chôn trong nhà không muốn động đậy ra ngoài hít thở không khí, rồi đi cắt tóc, không tính về bệnh viện, nếu không phải tâm huyết dâng trào, nghĩ mình trốn việc lâu vậy là lúc cần về an ủi lão viện trưởng, thế nên tới đây, ấy vậy mà lão viện trưởng chưa gặp, đã thấy Sở Hoàn thất hồn lạc phách đứng trước phòng giải phẫu.

Nguyệt Vũ không tính quen Sở Hoàn, chỉ gặp một hai lần, biết anh là thuộc hạ của Thượng Quan Hiên.

Tầm mắt tan rả của Sở Hoàn cuối cùng hội tụ, bỗng nhiên trợn to, như một kẻ sắp chết đuối thấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng, dùng lực nắm tay Nguyệt Vũ, nói năng lộn xộn: "Cậu, cậu là Nguyệt Vũ? Y thuật của cậu rất giỏi, đúng không? Giúp tôi cứu cậu ấy, cứu cậu ấy..."

"Anh đừng vội, nói rõ ràng, anh muốn tôi cứu ai?"

Chất giọng nhu hòa của Nguyệt Vũ để lộ cảm nhiễm khiến người an tâm, trái tim hoảng loạn của Sở Hoàn thoáng chút bình phục, anh lo lắng nói: "Cậu ấy trúng độc, bác sĩ nói cậu ấy, cậu ấy--"

Chữ "chết" kia Sở Hoàn nói không ra, môi run rẩy, không thể trọn vẹn cả câu.

"Cậu ấy ở đâu?"

Sở Hoàn chỉ phòng giải phẫu.

"Anh chờ ở đâ đi, yên tâm, không sao cả." Nguyệt Vũ an ủi.

Nhìn cánh cửa lần thứ hai đóng lại, đối Sở Hoàn mà nói, nó đại biểu hy vọng, chuyển cơ, như giữa bóng tối vô bờ thấy được ánh rạng đông, cảm giác này cứ như một lần nữa sống lại.

Sở Hoàn dưới chân không vững muốn về chỗ ngồi, bên cạnh bỗng nhiên có người vươn tay ra đỡ.

"Cảm ơn! Huyền, Huyễn?"

Ngẩng đầu thấy đỡ mình dĩ nhiên là Huyền Huyễn, Sở Hoàn rất giật mình.

Huyền Huyễn cười, cậu vẫn theo sau Nguyệt Vũ, chỉ là Sở Hoàn tâm thần đại loạn không để ý.

Cậu bị Nguyệt Vũ kéo đi cắt kiểu tóc mới thoạt nhìn càng đẹp đến người người oán trách, ngồi xuống cạnh Sở Hoàn, cậu mỉm cười nói: "Y thuật của Nguyệt Vũ đáng giá tín nhiệm."

"Ừ."

Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ đều cùng người, bọn họ có tính chất đặc biệt khiến người tỉnh táo.

Sở Hoàn lấy lại bình tĩnh, "Vừa nãy bác sĩ nói kéo lâu lắm, trúng độc quá sâu, không cứu."

Huyền Huyễn cười nhạt: "Đây là chỉ là ông ta nói."

Sở Hoàn không hiểu, "Ý gì?"

Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, lấy một ví dụ: "Một bệnh nhân, trong mắt một số bác sĩ là người thực vật, thế nhưng theo ý tôi đó không phải người thực vật, chỉ là hồn phách không được đầy đủ, anh hiểu chưa?"

Sở Hoàn cái hiểu cái không, thế nhưng tâm tình hoảng loạn bất lực kỳ dị bình tĩnh lại.

Huyền Huyễn nói tiếp: "Thứ tôi nói một câu không dễ nghe, cho dù người ở hiện thực đã không thể cứu, chỉ cần hồn phách chưa đi đầu thai, vậy tôi có cách khiến cậu ấy phục sinh, bất quá sẽ biến thành thây sống."

"Thây sống?"

"Mặt chữ lý giải là kẻ sống đã chết, bất quá, làm thiên sư tôi có nguyên tắc, tôi không làm chuyện này."

"Vì sao?" Sở Hoàn vội vàng hỏi, anh không muốn Yến Dương chết, nếu Nguyệt Vũ cứu không được, anh tình nguyện Huyền Huyễn biến cậu thành thây sống, cũng không muốn mất cậu, cho dù cuối cùng phải chết, anh vẫn hy vọng cậu là mang theo hạnh phúc rời đi, mà không phải không hiểu nguyên nhân như vậy, Yến Dương vì sao trúng độc? Nhìn cậu một thân y phục dạ hành, tối qua nhất định ra ngoài, giờ ngẫm lại, mình ngủ say như vậy, nhất định là Yến Dương động tay động chân, tên trộm không nghe lời này, chờ tỉnh lại, nhất định phải mắng cho một trận!

"Vì sao? Vì một ngày Địa Phủ biết, cậu ấy vĩnh viễn không thể đầu thai, chỉ có thể đời đời kiếp kiếp làm cô hồn dã quỷ, tôi nếu làm không phải giúp cậu ấy, trái lại là hại cậu ấy. Cho nên tôi sẽ không làm như vậy, tôi tin anh cũng không hy vọng cậu ấy có kết quả này. Nhìn ra được, người bên trong rất quan trọng với anh."

Sở Hoàn lặng yên.

Huyền Huyễn là lạ sờ tóc mình, lại nói: "Bất quá, nếu cậu ấy chết, tôi có thể biến cậu ấy thành quỷ ở cạnh anh làm bạn với anh, chờ anh sống hết dương thọ, cả hai cùng đi đầu thai, trước đó cầu với Diêm Vương, để ngài an bài hai người kiếp sau gặp lại bù đắp tiếc nuối kiếp này. Đương nhiên, tiền đề là hai người nguyện ý. Cho nên, tử vong kỳ thực không đáng sợ."

Sở Hoàn tính nói gì, cửa phòng giải phẫu mở ra.

Sở Hoàn nhảy dựng, chạy tới, không ngừng hỏi: "Sao rồi, sao vậy?"

Nguyệt Vũ không trả lời, hỏi ngược lại: "Anh đoán xem?"

Sở Hoàn cẩn thận nghiên cứu biểu tình trên mặt Nguyệt Vũ, bỗng nhiên hoan hô một tiếng vọt vào.

Nguyệt Vũ không khỏi lắc đầu bật cười.

Huyền Huyễn nói: "Nhìn Sở Hoàn khẩn trương thành vậy, anh trực tiếp nói cho anh ta không phải được rồi, còn giả vờ thần bí."

"Vậy mới có kinh hỉ." Nguyệt Vũ kéo Huyền Huyễn vừa đi, vừa nói, "Tiểu Nguyệt, tôi nghe được lời cậu vừa nói với Sở Hoàn."

"Lời gì?"

Nguyệt Vũ đôi mắt lấp lánh, bình tĩnh nhìn cậu một hồi mới đáp: "Nếu có một ngày chúng ta âm dương tương cách, tôi phải làm bạn với cậu, tiểu Diêm Vương kia hẳn dễ nói, để ngài an bài chúng ta đời đời kiếp kiếp bên nhau, thật muốn nhìn bộ dáng Tiểu Nguyệt trẻ con phấn nộn, nhất định đáng yêu cực kỳ, ha hả!"

Nhìn Nguyệt Vũ cười khúc khích, Huyền Huyễn thầm nghĩ: về phải giấu kỹ albums khi bé, bằng không bị tên này thấy, đảm bảm ngây ngốc cười cả ngày như giờ.

"Được rồi, người ở trong trúng độc gì?"

Nguyệt Vũ thu hồi nụ cười, thần tình trở nên cổ quái, "Cậu ấy không phải trúng độc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.