Đó là một lão già lưng còng lớn tuổi xấu xí, trên mặt gập ghềnh, rất giống biểu bì cóc, đôi mắt xanh xám, tựa ao tù nước đọng, nhìn không ra một chút tình tự ba động.
Gã đờ đẫn nhìn Thượng Quan Hiên, lại cúi đầu tiếp tục làm hoa cỏ, Bùi Hiểu Nhã bên cạnh tựa hồ hỏi gã một số vấn đề, thế nhưng gã như câm điếc không rên một tiếng.
Nụ cười của Bùi Hiểu Nhã cứng ngắc, trừng người làm vườn một hồi, mới oán hận xoay người rời đi, thủy chung, cô chưa từng ngẩng đầu, tựa hồ không để ý thấy Thượng Quan Hiên.
"Cậu đang nhìn gì?" Tiêu Xuân Thu hỏi.
Thượng Quan Hiên nâng cằm chỉ người làm vườn.
Từ góc độ của Tiêu Xuân Thu chỉ có thể thấy mặt nghiêng của gã, nửa bên mặt này rất chịu thị giác trùng kích, khiến người không muốn nhìn lần thứ hai.
"Đối lập đẹp xấu của người Trịnh gia thật rất mạnh mẽ, nữ đẹp như model, nam xấu đến dì làm thức ăn ở căn-tin cục chúng ta cũng không liếc nhìn, trách không được Tiểu Khả thường nói đầu năm nay lưu hành mỹ nam xứng xấu nữ, mỹ nữ xứng xấu nam." Tiêu Xuân Thu thì thầm.
Thượng Quan Hiên bật cười, lại nhìn người làm vườn một cái, mới xoay người sang chỗ khác.
Thượng Quan Hiên dạo quanh phòng một lần, ngoại trừ giường có chút hỗn độn, nhìn qua như có người nằm lên ngủ, không còn phát hiện gì khác.
Anh vốn nghĩ Trịnh Lôi bị rút máu cả đêm, nhiều nhiều ít ít sẽ có dấu vết lưu lại, vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491215/quyen-9-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.