Nhất thời hiếu kỳ, Đường Vân bát quái hỏi: "1000 nguyên này anh xài trong bao lâu?"
"A Dịch nói chờ ngày tôi phá án hoặc trúng thưởng bù lại nửa năm tiền lương bị phạt mới cho tôi về, bất quá vận khí của tôi rất kém, khả năng trúng thưởng cực thấp, hiện tại vụ án này không có đầu mối, cho nên tôi không biết nó có thể xài trong bao lâu, hiện tại cũng không dám xài loạn, vì tiết kiệm, buổi tối tôi ngủ ở sô pha phòng làm việc." Lưu Phỉ than thở.
Phốc! Mọi người thoáng cái cười ra tiếng.
Lưu Phỉ bị bọn họ cười đến mặt đỏ tai nóng, gãi đầu ngượng ngùng nói: "Tiền tài là vật ngoài thân, hết lần này tới lần khác A Dịch rất lưu ý, cậu ấy đuổi tôi đi lại không ai nấu cơm, không biết có thể chiếu cố mình không, A Hiên không bằng cậu gọi hỏi giùm tôi."
Tiêu Xuân Thu bên cạnh ngạc nhiên nói: "Cậu gọi không được sao."
Lưu Phỉ mặt đỏ như đít khỉ, "Cậu ấy, cậu ấy không tiếp điện thoại của tôi, vừa nghe tiếng đã nổi giận, tôi nghĩ mình vẫn đừng chọc cậu ấy."
Thấy Lưu Phỉ cao to tráng kiện khiếp nhược như "nàng dâu", mọi người không khỏi đồng tình, rất đáng thương!
"A Hiên nhờ cậu giúp tôi gọi hỏi cậu ấy khỏe không, thuận tiện dò ý A Dịch, xem cậu ấy mềm lòng chưa, lần này có thể xí xóa sao."
Lưu Phỉ thở dài, con người thanh nhã kia trước giờ không biết chiếu cố mình, anh ngủ một tháng phòng làm việc cũng không sao, lại lo lắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491211/quyen-9-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.