Chương trước
Chương sau
Huyền Huyễn nói với Triệu Thụy đã choáng váng: "Ở đây giao cho anh, sau này tới Côn Minh chơi sẽ tìm các anh."

Triệu Thụy phục hồi tinh thần, "Cậu không phải nói mặc kệ sao?"

Huyền Huyễn phủ nhận: "Tôi là đi báo thù."

"Báo thù?" Nguyệt Vũ không hiểu ra sao, "Báo thù gì?"

Huyền Huyễn giận nói: "Vốn tính đi Côn Minh chơi một phen, hiện tại tâm tình gì cũng không có, tôi mệt đến chỉ muốn về ngủ! Đám khốn kiếp kia!"

Quan trọng nhất là, chúng bị thương Nguyệt Vũ, đây là Huyền Huyễn giận nhất, cậu luôn đạm mạc, không dính đến người bên cạnh, cậu không muốn quản nhiều, thế nhưng lần này cậu rất giận, vốn lòng đầy vui mừng tính đi tuần trăng mật với Nguyệt Vũ, nào biết tuần trăng mật đi không được, Nguyệt Vũ còn bị thương, tuy giờ đã không sao, thế nhưng lửa giận trong lòng không phải nhất thời nửa khắc có thể tắt, cộng thêm thân thể uể oải khiến lửa giận Huyền Huyễn càng cao, cậu sẽ không để đám khốn kiếp kia như nguyện, thế nên cậu thả đoàn tàu trưởng người chết đi, vì biết rõ chân tướng, rồi diệt lũ người này, quản bọn họ có phải người của tứ đại gia tộc không, bọn họ giết nhiều người như vậy, đủ để xuống Địa Ngục.

Nguyệt Vũ chỉ quan tâm Huyền Huyễn, báo thù với anh mà nói căn bản không quản trọng, anh đau lòng: "Vậy chúng ta trực tiếp trở về, không cần quản những kẻ đó."

Huyền Huyễn sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi mơ hồ có thể thấy được, bên cậu lâu như vậy, Nguyệt Vũ lần đầu thấy thần sắc cậu như bệnh, cậu như vậy gọi anh nghĩ đau lòng, đoàn tàu trưởng và thôn dân giết nhiều người như vậy là vì mục đích gì, anh tuy muốn biết, thế nhưng trong lòng anh, Huyền Huyễn là quan trọng nhất, chuyện của người khác căn bản so kém một phần ngàn cậu.

Nguyệt Vũ lau mồ hôi trên trán Huyền Huyễn, ôn nhu: "Tiểu Nguyệt, tôi gọi người đến đón chúng ta, thôn dân này đi đâu không cần quản."

Huyền Huyễn lắc đầu, cậu tuy mở miệng nói mặc kệ chết sống hành khách, thế nhưng không phải thực sự lãnh huyết, hơn nữa chuyện này quỷ bí như vậy, cậu rất muốn biết chân tướng, bằng không cho dù về cũng thủy chung bất an.

"Không có gì đáng ngại, thân là thiên sư, đôi khi phải làm những chuyện không để thân phận này thất vọng." Huyền Huyễn nói giỡn.

Nguyệt Vũ yên lặng nhìn cậu, thở dài một hơi, "Trách không được Tiểu Khả thường nói "anh trai luôn thiện lương"."

Huyền Huyễn bỗng nhiên đỏ mặt, "Anh là khen tôi sao?"

Nguyệt Vũ vuốt ve sợi tóc mềm mại của Huyền Huyễn, cười mà không đáp.

Bị anh cười đến ngượng ngùng, Huyền Huyễn ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, đừng lãng phí thời gian, đi thôi."

Nguyệt Vũ nắm chặt tay cậu, Huyền Huyễn cười, quay đầu phất tay với Triệu Thụy, niết quyết vẽ một hình tròn giữa không trung, kéo Nguyệt Vũ nhảy vào.

Một thoáng khe khép lại, Triệu Thụy bật thốt lên nói: "Nghìn vạn lần phải cẩn thận!"

Nhìn chằm chằm nơi hai người biến mất, Triệu Thụy bỗng nhiên nảy lên phiền muộn không hiểu, không biết còn có thể gặp lại hai người xuất sắc này không?

Anh giật mình một hồi, nhớ tới còn một lũ quỷ cần mình siêu độ, không khỏi đau đầu, đây thật là khổ sai!

Khi đỡ trán rên rỉ, Trương Tuấn trong lòng tỉnh.

"Rùa, cậu cuối cùng xuất hiện, tôi sợ quá, rất nhiều quan tài, Tiểu Thụy, tôi rất nhớ cậu, tôi sau này không bao giờ rời khỏi cậu..." Vui mừng mà sợ hãi Trương Tuấn ôm chặt cổ Triệu Thụy kích động oa oa kêu to.

Tuy bị siết đến hầu như tắt thở, thế nhưng Triệu Thụy không đẩy Trương Tuấn ra, chỉ là cố sức ôm anh, anh cũng nhớ Trương Tuấn, nghe thanh âm quen thuộc của Trương Tuấn, Triệu Thụy cuối cùng có cảm giác an tâm Trương Tuấn hoàn hảo vô khuyết.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.