Huyền Huyễn sờ bụng, thấy có chút đói, mặc kệ thế nào, trước điền đầy bụng rồi tính.
Vừa thấy động tác này của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ lập tức hỏi: "Đói bụng?"
"Có chút."
Nguyệt Vũ quay đầu nhìn đoàn tàu hủy hoại nghiêm trọng, đo lường bên trong còn có thứ gì ăn được.
Huyền Huyễn lấy ba lô, ngón tay vừa chạm vào khóa kéo đột nhiên nhớ tới đồ ăn đều để trong ba lô của Nguyệt Vũ, cậu không thể làm gì khác hơn là hỏi Triệu Thụy: "Anh còn gì để ăn không?"
Triệu Thụy ngẩn ra, sao đột nhiên hỏi ăn?
"Thấy anh như vậy là không có." Huyền Huyễn thở dài.
"Trên đoàn tàu hẳn có, tôi đi tìm xem." Nguyệt Vũ nói.
Huyền Huyễn kéo anh, "Quên đi, không phải đói đến hoa mắt, tốc chiến tốc thắng rời đi nơi này rồi tính."
"Rời đi nơi này?" Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn ngoại thành bốn phía hoang vắng, nghi hoặc nên đi về đâu.
"Không đi, lẽ nào ở nơi quỷ quái này cả đời?"
"Không, chỉ là rừng núi hoang vắng có thể đi đâu, hơn nữa chuyện còn không làm rõ."
Huyền Huyễn nhún vai, "Không dính tới tôi, tôi muốn đi, đoàn tàu trưởng người chết kia cũng ngăn không được."
Triệu Thụy không ngờ được Huyền Huyễn lãnh huyết như vậy, "Lẽ nào cậu không quản hành khách?"
"Bọn họ không biết gọi điện cầu trợ sao, tôi có thể quản gì, tôi không phải thần tiên, không thể thoáng cái đưa tất cả trở về."
"Không phải, tôi là nói đoàn tàu trưởng kia chưa chết, "ông ta" có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491160/quyen-8-chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.