Bị họng súng đen bóng chỉ vào thái dương, Phạm Tiểu Yến nhất thời mồ hôi lạnh ướt lưng, duy trì tư thế một tay đặt trên nắm cửa, một tay bám khung cửa không dám động, cô lắp bắp nói: "Tôi, tôi là--"
Cô lần đầu thấy súng thật, sợ đến không nên lời.
"Mình cô?" Tuy đối phương là nữ, thế nhưng ngẫm lại đoàn tàu quỷ bí không hiểu này, Nguyệt Vũ không dám sơ ý, vẫn dùng súng chỉ vào Phạm Tiểu Yến.
Phạm Tiểu Yến vô thức tính gật đầu, giật mình nhớ tới đầu mình còn bị Nguyệt Vũ dí súng, vội vàng mở miệng nói: "Anh đừng sợ, chỉ mình tôi tới."
Đừng sợ?
Tuy hoàn cảnh không đúng, Nguyệt Vũ vẫn không khỏi buồn cười, dưới tình huống này, sợ hình như không phải anh đi.
So sánh một chút, Nguyệt Vũ lấy súng ra, Phạm Tiểu Yến thở dài một hơi, cô rất nhanh quay đầu nhìn phía sau vài lần, thần sắc khẩn trương, "Mau đi theo tôi, bằng không sẽ chậm."
Nguyệt Vũ tâm niệm khẽ động, bất động thanh sắc hỏi: "Đi đâu?"
"Anh đừng hỏi nhiều như vậy, theo tôi là được, lẽ nào anh muốn ở lại bị giết?"
"Vì sao ở lại sẽ bị giết?" Nguyệt Vũ truy hỏi.
"Vì--" Phạm Tiểu Yến lại quay đầu nhìn thoáng, giậm chân một cái, "Tôi không thể nói cho anh, đi mau, đi mau, bằng không không còn cơ hội."
Có một loại người rất dễ khiến người vừa gặp đã thương, không thể nghi ngờ, Nguyệt Vũ là người như vậy, Phạm Tiểu Yến không hy vọng người đàn ông toàn thân tản ra khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491128/quyen-8-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.