Huyền Huyễn nhảy xuống, thấy Nguyệt Vũ cúi đầu suy nghĩ hoàn toàn không biết mình đã về, lập tức tiến lên vỗ vai anh, "Đờ ra cái gì?"
Nguyệt Vũ càng hoảng sợ, hầu như kêu lên.
Huyền Huyễn ngẩn ra, "Sao anh cứ như gặp quỷ?"
Nguyệt Vũ vỗ trán, "Không sao cả, nghĩ vài chuyện rất mê mẫn, cho quỷ chụp ót, bên trong có gì sao?"
"Một từ đường hoa lệ đến quá phận."
Mắt Nguyệt Vũ nổi lên nghi hoặc, "Từ đường -- hoa lệ đến quá phận?"
"Đúng vậy, chỉ là minh khuyển khảm trên cửa chí ít có thể bán hơn mười vạn." Huyền Huyễn nói giỡn.
"Minh khuyển?"
"Chó trông cửa của Minh Giới."
"Nếu đáng giá như vậy, cậu làm chi không nạy xuống?" Nguyệt Vũ trêu tức.
Huyền Huyễn giả vờ ai oán thở dài một hơi, "Tôi cũng muốn, thế nhưng không được."
"Vì sao không được?" Nguyệt Vũ hiếu kỳ.
"Ở đó có phong ấn của Diêm Vương đại quỷ đầu, tôi nếu vào nạy chó trông cửa, để chạy ác quỷ, Diêm Vương không phái người truy sát tôi mới là lạ, loại chuyện cái được không bù đủ cái mất này tôi sẽ không làm. Được rồi, vừa nãy có phải xảy ra chuyện gì?"
"Nhìn ra được?"
Huyền Huyễn liếc trắng, "Nói nhảm."
Nguyệt Vũ giản lược mà kẻ chuyện vừa nãy, Huyền Huyễn trầm ngâm, "Không biết bọn người này làm gì, xem ra chúng ta phải cẩn thận."
"Có ác quỷ cậu chống đỡ, có ác nhân tôi phụ trách." Nguyệt Vũ không chút lo lắng.
Huyền Huyễn không khỏi buồn cười, "Anh tính phụ trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491091/quyen-8-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.