Sở Hoàn đỡ trán, "Cậu thử hình dung Lâm Lâm kia, xem có phải một người hay còn cái khác?"
Đường Vân chi tiết miêu tả một lần thân cao, bộ dáng của Lâm Lâm.
Sở Hoàn gõ ngón tay một chút, "Hẳn là một người."
"Thế nhưng tôi không thấy cô bé ra ngoài?" Đường Vân khó hiểu.
"Có thể là đi từ cửa sau?"
"Nhà ở đây kết cấu giống nhau, không có cửa sau, hơn nữa, bọn tôi tối qua cũng không thấy có cửa sau."
"Vậy kỳ quái." Sở Hoàn trầm ngâm.
"Giả thiết cô bé cậu gặp là Lâm Lâm, vậy cậu dẫn cô bé đi mua đồ ăn, không đưa cô bé về sao?"
"Cô bé nửa đường đã chạy, nói sẽ tự về," Sở Hoàn sắc mặt thối thối, "Giờ ngẫm lại, cô bé rất giảo hoạt."
Đường Vân suy nghĩ một chút, "Vậy đi, cậu là lạ mặt, đi quanh nhà Tạ Quân xem thế nào?"
"Được! Chờ tôi ăn thêm một cái cơm nắm."
Đường Vân bật cười, "Cậu chưa ăn no?"
Sở Hoàn liếc Đường Vân biết rõ cố hỏi, cắn một ngụm thật lớn, "Chuột chết, cắn chết mày!"
"Chỗ cậu ở rất nhiều chuột?" Đường Vân hiếu kỳ hỏi.
Ánh mắt Sở Hoàn lộ ra nghi hoặc, "Cậu nói thế, tôi đã nghĩ không thích hợp, theo lý mà nói khu dân cư hiện tại rất ít có chuột, hơn nữa tôi ở lầu 20, chuột nào có lực khí trèo cao như vậy?"
"Vì sao cậu nghĩ trong nhà có chuột?"
Nhắc tới vấn đề này, Sở Hoàn nổi giận, "Mỹ thực tôi tân tân khổ khổ nấu ra đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491004/quyen-7-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.