Hàn Vũ mang bạch cốt về cảnh cục xét nghiệm, mà Đường Vân lưu lại giám thị vợ chồng Tạ Quân.
Dưới tàng sấu vì cái gì có hộp sắt? Người chết trong hộp là ai? Vì sao chết? Là ai chôn dưới tàng cây? Số 2 vì sao dẫn bọn họ tới đó đào ra? Là có kẻ muốn vạch trần bí mật này, hay con chó kia thực sự có linh tính... Tất cả đều là một bí ẩn, trực giác của Đường Vân cho rằng vợ chồng Tạ Quân là đối tượng hiềm nghi số một.
Đường Vân điều chỉnh kính viễn vọng, xa xa giám thị tất cả động tĩnh Tạ gia.
Hàn Vũ không ở, mình anh rất khó thời khắc chờ trước kính, tự hỏi một chút, Đường Vân bấm điện thoại Sở Hoàn.
"Uy! Có gì nói mau!" Giọng Sở Hoàn tràn ngập mùi thuốc súng, Đường Vân không khỏi hoảng sợ, "Sao cậu phát hỏa lớn vậy? Ai chọc giận cậu?"
"Con chuột chết tiệt kia! Ghê tởm, lại ăn vụng bánh khoai môn của tôi, con bà nó! Nếu như bị tôi bắt được, tôi nướng nó ăn! %$#..."
Đường Vân kéo di động ra, vừa nhu lỗ tai, vừa nghe Sở Hoàn phách lý bá lạp mắng.
Chờ Sở Hoàn mắng xong, Đường Vân chen vào nói: "Cậu trước đừng mắng, tôi có chuyện tìm cậu hỗ trợ, rảnh thì tới một chuyến?"
"Cậu nói chuột rán ngon hay hầm ngon?" Sở Hoàn đáp phi sở vấn.
Đường Vân dở khóc dở cười, đề cao âm lượng, "Dừng! Tôi có chuyện quan trọng tìm cậu, cậu trước đừng để ý con chuột kia."
"Chuột chết! Mày cầu thần bái phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2491002/quyen-7-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.