Đường Vân kể ra chuyện cậu bé thấy buổi sáng, Hàn Vũ trầm ngâm, "Không có lý do đặc thù, người Miêu sẽ không rời khỏi Miêu trại, huống chi Tô Lý Địch là nhân vật quan trọng, không chỉ là tướng mạo tương tự?"
"Vì khoảng cách khá xa, tôi thấy không rõ, chỉ là trực giác nghĩ bọn họ là một, bất quá cũng có khác biệt."
"Khác biệt gì?"
"Ánh mắt, trong ánh mắt Tô Lý Địch có ngây thơ chất phác của trẻ nhỏ, mà cậu bé kia không có, khi nó người, cứ như bị rắn nhìn, âm lãnh."
"Nếu quả thật là một người, vậy thằng bé thay đổi rất lớn, trong trí nhớ của tôi nó là một cậu bé xấu hổ văn tĩnh, chị nó nhưng thật ra hoạt bát hào phóng, khi đó cảm giác đầu tiên của tôi là tính cách bọn họ nếu như đảo ngược lại thì tốt."
Đường Vân trả ảnh cho Hàn Vũ, "Một nhà kia trong ngoài thần bí, may là lợi dụng chức vụ tra xét không phải việc khó, buổi chiều tôi về cảnh cục tìm Sở Hoàn hỗ trợ."
"Buổi chiều? Ngày mai đi, nghỉ ngơi thêm tí nữa. Tôi không muốn cậu mệt."
Đường Vân bên tai đỏ lên, "Anh lần sau ôn nhu chút không phải được."
Hàn Vũ bỗng nhiên đầy Đường Vân ra đất, cắn một cái rất vang trên môi Đường Vân, mập mờ nói: "Thế nhưng tôi nghĩ Tiểu Vân kỳ thực thích thô bạo?"
Mặt Đường Vân nhất thời đỏ như trứng tôm đun sôi, né tránh ánh mắt nóng rực của Hàn Vũ, hàm hồ cãi lại: "Ai nói, ai thích đau!"
Hàn Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490992/quyen-7-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.