Tang một tiếng, bát bên chân Đường Vân vỡ ra từng mảnh.
Hàn Vũ cố sức bắt lấy tay Đường Vân, run rẩy mà mở tay anh ra, nhìn kỹ từng ngón một.
Đường Vân ngơ ngác nhìn mảnh nhỏ trên đất, lại nhìn Hàn Vũ thần sắc khẩn trương, một lát mới phun ra nghi vấn: "Có gì sai sao?"
Hàn Vũ thần sắc ngưng trọng, không trả lời ngay, buông tay Đường Vân, hỏi: "Ai chạm qua cái bát này? Lâm Lâm?"
Đường Vân gật đầu, "Sao vậy, có vấn đề gì?"
Hàn Vũ kéo Đường Vân ngồi xuống, tùy thân lấy ra một con dao thủ thuật, dùng dao lật bát lại.
Đường Vân không rõ cúi đầu nhìn, sắc mặt thoáng cái thay đổi.
Chỉ thấy một con trùng màu đen bóng lượng cỡ sợi râu, đầu đỏ thẫm bằng cây tăm lẳng lặng nằm ở phần lõm đáy bát.
"Đây là, đây là sâu? Rết?" Đường Vân ách tiếng hỏi.
"Không phải rết." Ánh mắt Hàn Vũ lóe ra, muốn nói lại thôi.
Rất ít thấy Hàn Vũ nghiêm túc như vậy, Đường Vân chớp mắt, "Anh biết đây là gì?"
"Tôi từng thấy, ở Miêu trại Vân Nam."
"Cổ trùng?" Đường Vân giật mình.
"Không biết, tôi chỉ biết không thể bị trùng này cắn, bằng không dược thạch vô hiệu, người Miêu cho tôi hay."
Đường Vân kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nếu như Hàn Vũ muộn một bước trở về, nếu như Hàn Vũ không đánh rơi cái bát, vậy--
"Đáy bát vì sao, vì sao có trùng?" Đường Vân lắp bắp hỏi.
Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn Đường Vân, ánh mắt thâm trầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490990/quyen-7-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.