Tiếng chuông không ngừng vang lên đối kẻ thèm ngủ mà nói không thể nghi ngờ là thứ tiếng căm hận nhất trên đời, đêm qua bị Hàn Vũ náo loạn nửa đêm mới ngủ Đường Vân tức giận đẩy người bên cạnh, "Đi mở cửa! Ồn chết người!"
Vừa sờ, trống không, người đâu?
Đường Vân mở mắt, phát hiện Hàn Vũ không ở trên giường, một tờ giấy bắt mắt dùng chặn giấy áp ở gối.
Đường Vân hiếu kỳ cầm qua xem.
Tôi nấu bữa sáng đặt trên bàn, tôi nghĩ cậu hẳn dậy muộn hơn tôi muộn hai tiếng, cho nên dùng nước nóng giữ ấm, phỏng chừng lúc này còn được. (Chú: cá nhân tôi không thích dùng lò vi ba, cho nên không mua. Đương nhiên, nếu cậu muốn dùng, tôi sẽ đi mua một cái, cẩn thận ngẫm lại, vẫn là đi mua đi.)
Sáng nay tỉnh lại, thấy cậu trong lòng tôi, cảm giác này thật như lời mấy nữ sinh nói, hạnh phúc đến nổi bong bóng! ^0^
Cảm giác tốt đẹp này tôi muốn sở hữu vĩnh viễn, cho nên trải qua thâm tư thục lự, tôi thấy cần phải dọn đồ cậu tới trước khi cậu kịp đổi ý, tiện đường trả phòng thuê của cậu, đây là nguyên nhân khi cậu dậy tôi không ở bên cạnh, không cần nhớ tôi, tôi rất nhanh sẽ về.
Vũ
Đường Vân đen mặt xem xong, khóe miệng co quắp vài cái, triệt để hết chỗ nói.
Thực sự là vô lại không hơn không kém! Sao mình lại thích anh ta? Hiện tại vứt bỏ còn kịp không?
Lúc này, tiếng chuông cửa reo liên tục cuối cùng ngừng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490986/quyen-7-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.