Hàn Vũ bỗng nhiên giật mình, phục hồi tinh thần.
Anh vỗ mặt, lại nhìn cửa sổ không bóng người, trong lòng sợ hãi, thật gặp quỷ!
...
Nghe tiếng mở cửa, Đường Vân oa trên ghế chuyển mắt từ TV ra.
Thấy Hàn Vũ thần sắc dị thường, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Sắc mặt của anh thật kém."
Hàn Vũ đóng cửa lại, "Sao cậu không nằm trên sô pha, vậy thoải mái hơn."
Đường Vân liếc xéo anh một cái, thần sắc có chút ngượng ngùng.
Vừa nghĩ tới "chuyện tốt" mình và Hàn Vũ trải qua trên sô pha, Đường Vân đã hận không thể đốt nó.
Như nhìn ra tâm tư Đường Vân, Hàn Vũ tiến lên hôn một cái, mập mờ nói: "Cậu có phải nghĩ tới chuyện tình dục gì?"
Đường Vân không khách khí cho Hàn Vũ một cái khuỷu tay, "Tình dục là anh!"
Hàn Vũ như kẹo cao su dính trên người Đường Vân, "Tiểu Vân xấu hổ, kỳ thực tôi thấy không có gì xấu hổ, đó là tình thú, tôi còn muốn thử dã chiến!"
Đường Vân hung hăng nhéo cái tên tư tưởng bại hoại này, dã chiến, đừng nằm mơ!
Hàn Vũ vén tay áo, một vùng tím đỏ, Tiểu Vân xuống tay thật ác!
Đường Vân hừ một tiếng, tuyệt không đồng tình Hàn Vũ.
Hàn Vũ chưa từ bỏ ý định nói: "Thật không lo lắng? Cậu ngẫm lại, trời đêm trăng sáng như nước, mặt đất mùi hoa say lòng, tình thú cỡ nào!"
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, tôi thành toàn anh!" Đường Vân đen mặt cắn răng nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490984/quyen-7-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.