Cô bé rất gầy, thế nhưng rất có thể ăn, nhìn cô bé ăn hết một tô mỳ to, Hàn Vũ không khỏi líu lưỡi, quay đầu nói với Đường Vân: "Tiểu Vân, cô bé ăn còn nhiều hơn hai ta."
Đường Vân gật đầu, anh nhịn không được liếc bụng cô bé, rất hoài nghi dạ dày cô bé có thể nhét nhiều vậy sao.
Cô bé liếm sạch tô, cuối cùng đánh một cái ợ no.
"Ăn no sao?" Hàn Vũ hỏi.
"Dạ, cảm ơn chú." Lâm Lâm lễ phép nói.
"Lâm Lâm, vì sao cha mẹ không rảnh?" Hàn Vũ thử hỏi.
"Mẹ đang dạy anh học, cha đang tắm cho cún."
Hàn Vũ ngẩn ngơ, "Vậy Lâm Lâm có nói đói bụng với cha mẹ không?"
"Có, bọn họ nói không rảnh."
Đường Vân hỏi: "Tình trạng như vậy thường có sao?"
Lâm Lâm lắc đầu, "Cháu không rõ chú nói gì."
"Ý chú là cháu có phải thường đói bụng?"
Lâm Lâm khổ mặt gật gật, sau đó bổ sung một cậu: "Rất khó chịu."
"Vậy cha mẹ cháu đều nói không rảnh?"
"Ừ, bọn họ xác thực không rảnh, phải dạy anh cùng chăm sóc cún."
Đường Vân tức giận, đây là loại cha mẹ gì? Nói là trọng nam khinh nữ cho nên đặt lực chú ý nhiều trên người con trai còn thông, lẽ nào một con chó cũng quan trọng hơn con gái?
Hàn Vũ hỏi: "Vậy bình thường ngoại trừ đói bụng, cháu còn có gì khó chịu sao, cha mẹ có đánh cháu không?"
"Khó chịu?" Lâm Lâm nghiêng đầu nghĩ một hồi, bĩu môi nói: "Mẹ mua cún cho anh, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490980/quyen-7-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.