Tuy lại bị Đường Vân cắn, thế nhưng Hàn Vũ kiên trì bế Đường Vân ra ngoài.
"Anh thả tôi xuống, tôi tự đi."
Đường đường đàn ông con trai bị người ôm, mất mặt!
"Không cần, ôm, tôi thích ôm cậu!"
Đường Vân biết lý luận với một kẻ bướng bỉnh trỗi dậy là uổng phí, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chôn mặt mình vào lòng Hàn Vũ, thẳng thắn đến một cái mắt không thấy tâm không phiền.
Chỗ Hàn Vũ ở là khu dân cư độc lập loại biệt thự nhỏ, Đường Vân vốn nghĩ Hàn Vũ chỉ là ôm mình đến hoa viên, ai biết vẫn ôm ra ngoài.
"Uy, anh muốn đi đâu?"
"Đi ngồi thuyền."
"Ngồi thuyền?"
"Đúng vậy, bên ngoài có một con sông nhân công, có thể ngồi thuyền vòng quanh khu phố một vòng."
Đường Vân mặt đều xanh, hai người đàn ông chèo một con thuyền, có thể nhìn sao?
"Tôi mặc kệ, trở về!"
Hàn Vũ tính nỗ lực khuyên bảo, thế nhưng bị ánh mắt giết người của Đường Vân dọa, không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ: "Vậy chúng ta ngồi ở hoa viên."
...
Đường Vân nằm trên ghế dựa, càu nhàu: "Còn không thoải mái bằng nằm trên giường."
"Trong nhà không có hoàng hôn, tôi vẫn muốn thử cảm giác chúng ta nằm bên nhau ngắm hoàng hôn, là thế nào."
Đường Vân không hé răng, một lát, anh hỏi: "Vậy anh có cảm giác gì?"
"Hạnh phúc, rất muốn cậu vẫn có thể bên tôi."
"Anh không thu tiền thuê nhà, tôi dọn tới ở." Đường Vân nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490979/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.