"Giúp? Bà khi nào giúp chúng tôi."
"Cậu cầm sách của tôi."
Huyền Huyễn từ ba lô rút ra quyển sách ố vàng, "Trả lại cho bà."
Bà lão không tiếp nhận, lắc đầu, "Tôi đã không cần."
Huyền Huyễn nhún vai, "Đây là bà không cần, lát nữa đừng nói tôi cầm đồ của bà."
Mọi người trố mắt, thật không ngờ Huyền Huyễn vô lại như vậy.
Lão phụ cười khổ, "Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi chiếu cố cô bé."
Huyền Huyễn không lên tiếng.
Tiêu Xuân Thu hạ giọng hỏi: "Bọn họ đang nói gì?"
"Nói giao dịch." Tiểu Thường trả lời.
"Nói nhảm."
"Tôi vốn dĩ không phải người làng này," Bà lão bỗng nhiên mở miệng nói, "Tôi và con gái, cháu gái ngang qua đây, vừa lúc gặp thôn trường trúng cổ, cứu người là chuyện tốt, huống hồ cổ đối tôi mà nói không phải kỳ nan tạp chứng, thế nên tôi giải cổ cho gã, thôn trường để chúng tôi ở lại. Cô bé là con gái tôi lên núi hái thuốc cứu về, nó nhu thuận chất phác, tuy khác với thường nhân, thế nhưng không phải vấn đề lớn, chúng tôi đều thích nó. Một ngày, con gái tôi trên đường về đụng phải con trai thôn trường, người sao? Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng chuyện vô sỉ gì cũng có thể làm, cô bé dù sao yêu tính chưa trừ, giết chết đồ khốn đó."
Nói tới đây bà lão cười nhạt, "Cha của đồ khốn cũng là đồ khốn, con đã chết, cha tự nhiên nổi giận đùng đùng, cô bé, ai, đều là lão hồ đồ tôi nghĩ rất ngây thơ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490959/quyen-6-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.