"Thế nhưng thôn dân chằm chằm bên ngoài thủy chung là nguy hiểm, chúng ta phải đề phòng." Thượng Quan Hiên cẩn thận nói.
Tống Tiếu Ngự gật đầu, "Không giải quyết bọn người giám thị này, ngủ cũng ngủ không yên."
"Cái này mọi người không cần lo, sơn nhân tự có diệu kế." Huyền Huyễn cười nói.
"Diệu kế gì?" Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường không ngừng truy hỏi.
Huyền Huyễn hắc hắc hai tiếng, gọi Nguyệt Vũ vào nhà bếp.
"Làm gì?" Mọi người không hiểu ra sao.
Ba mươi phút sau, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ mỗi người ôm bốn bù nhìn đi ra.
"Cậu làm trò quỷ gì?" Tiêu Xuân Thu nhịn không được hỏi.
"Tìm kẻ chết thay."
"Là mấy bù nhìn này?"
Huyền Huyễn không nói, đặt mấy bù nhìn xuống, dán một lá bùa lên người bù nhìn.
"Được rồi, chúng ta đi nấu đồ ăn, nghỉ ngơi một chút rồi đi."
"Đi? Đi đâu?" Hồ ông chú hỏi.
"Tự nhiên là đi ra, bằng không ngồi ở đây chờ người chém a."
"A? Làm sao đi ra? Lao ra?"
"Ăn no rồi nói, Tiêu Xuân Thu, vào đây hỗ trợ nấu cơm."
"A? Vì sao là tôi?" Tiêu Xuân Thu chỉ vào mũi mình.
Huyền Huyễn nhe răng cười, "Vì Thượng Quan Hiên nói anh làm cơm khó ăn, cho nên tôi miễn phí làm thầy anh một lần."
Ông chú Hồ và Tiểu Thường cười trộm.
Tiêu Xuân Thu mặt nóng lên, đối Thượng Quan Hiên trợn mắt.
Thượng Quan Hiên sắc mặt xanh mét, thở dài: "Tôi không có nói."
"Tin cậu mới có quỷ!"
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490953/quyen-6-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.