Huyền Huyễn cười ha ha, "Tiêu Xuân Thu, anh thật khôi hài, cư nhiên hoài nghi Thượng Quan Hiên bị tiểu hồ ly mê hoặc, anh đố kỵ sao, ha ha!"
Mọi người sửng sốt, cũng nhịn không được nở nụ cười.
Tiêu Xuân Thu xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, kêu la vì mình biện bạch: "Cậu ta thường ngày không nóng không lạnh, đột nhiên tốt với hồ ly này như vậy, hoài nghi cũng là thường!"
Ông chú Hồ cười đến kỳ quái, chỉ kém không lăn ra đất, thở không nổi nói: "Ôi, cười chết chú! Tiêu tiểu tử, thì ra cháu đáng yêu như vậy!"
Nguyệt Vũ vỗ vai Thượng Quan Hiên, cười nói: "Xem ra Xuân Thu rất quan tâm anh!"
Nhìn Tiêu Xuân Thu vẻ mặt ảo não, Thượng Quan Hiên vừa bực mình vừa buồn cười, thực sự là bại bởi cậu ta, cư nhiên có ý niệm kỳ dị như vậy!
Huyền Huyễn nhịn cười nói: "Tôi có thể lấy nhân cách của tôi bảo chứng, tiểu hồ ly này chỉ là hồ ly, anh không cần lo lắng."
Bị mọi người cười đến hận không thể chui vào hầm Tiêu Xuân Thu không rên một tiếng, cả người tản ra khí tức u oán.
Thượng Quan Hiên chung quy luyến tiếc bảo bối của mình bị khi dễ, trừng mọi người cười đến nước mắt lưng tròng, "Làm người phải hiểu một vừa hai phải."
Tiểu Thường lau nước mắt, "Rồi rồi, không cười, không cười."
Xong mới thu thập tâm tình tiếp tục nghiên cứu cô bé trong quan tài, cười được một hồi, cảm giác kinh khủng bao phủ hòa tan không ít, Dương Lăng nhìn thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490929/quyen-6-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.