Dương Lăng vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi tự nhiên không phải lão tình nhân, tôi cũng không già."
Tiểu Thường hiếu kỳ hỏi: "Chú bao nhiêu?"
"Các cậu đoán." Dương Lăng giả vờ thần bí.
Thượng Quan Hiên, Tống Tiếu Ngự, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ không phải người bát quái, đối trò chơi buồn chán này bất vi sở động.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu lòng hiếu kỳ tương đối cường liệt, hăng hái bừng bừng quan sát Dương Lăng, suy đoán Dương Lăng bao nhiêu tuổi.
Ông chú Hồ bĩu môi, vung nhánh cây xua ngỗng.
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu thỉnh thoảng trao đổi ý kiến, thảo luận bất diệc nhạc hồ.
Thấy thế, Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự chỉ cảm thấy quạ đen bay đầy trời, hai kẻ này thực sự rất buồn chán.
Bởi Dương Lăng giữ lại râu mép, ảnh hưởng hình tượng chỉnh thể, cho nên muốn xác định bao nhiêu tuổi rất có độ khó.
Ông chú Hồ bâng quơ ném một câu: "Các cháu bắt lấy cậu ta, cạo đi râu mép, bảo đảm biết cậu ta bao nhiêu."
Nghe vậy, mắt Tiêu Xuân Thu và Tiểu Thường lập tức hiện lên tà ác, không hảo ý chằm chằm râu mép Dương Lăng.
Dương Lăng cười mắng: "Tiểu Hồ, cậu thực sự ác độc!"
"Đâu có đâu có." Ông chú Hồ giả mù sa mưa.
Nhìn thoáng Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu rục rịch, Dương Lăng nói: "Hai người đừng nghĩ cạo râu mép của tôi, tôi cố ý để cho Tiểu Hồ."
Tiểu Thường cảm thấy hứng thú hỏi: "Cố ý để cho ông chú, vì sao?"
"Cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490890/quyen-6-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.