Chương trước
Chương sau
"Anh ta vốn nhỏ mọn như vậy, anh ta nghĩ cún ở chỗ tôi sẽ không thể chiếm tiện nghi, nếu như ở chỗ hai người, anh ta có thể nghiền ép nó." Thu thập xong lều Huyền Huyễn đi tới hừ nói.

Tiêu Xuân Thu liếc nhìn con cún hung tợn trừng mình bên chân Huyền Huyễn, thối mặt nói: "Nghiền ép? Tôi không phải nhà tư bản."

"Anh không phải nhà tư bản, anh là chủ nô lệ."

Tiêu Xuân Thu câm miệng không nói.

Ông chú Hồ đối Thượng Quan Hiên nói: "Tiêu tiểu tử ăn thiệt, sao cháu không đi giúp?"

Thượng Quan Hiên buông tay, "Bất lực, đối thủ quá cường đại."

Ông chú Hồ nhìn thoáng Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng phải, nếu như cậu ấy khó chịu, tìm oan quỷ quấn quít cháu càng bi thảm."

Tiểu hồ ly ló đầu ra khỏi lòng Tiêu Xuân Thu nhìn lén sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ, thấy cái đuôi vốn dĩ xinh đẹp như đuôi của nó trở nên trụi lủi, không khỏi thầm hổ thẹn.

Nhất là thấy sóc chuột bộ dáng vô tình càng thêm không ý tứ, không ngừng liếc trộm.

Nhận thấy động tác của tiểu hồ ly, Huyền Huyễn mắt lộ mỉm cười, suy nghĩ một chút, ôm sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ nhét vào lòng Tiêu Xuân Thu.

Tiêu Xuân Thu bất mãn, vừa định kháng nghị, Huyền Huyễn một câu thành công khiến anh đè bất mãn xuống.

"Anh ôm giúp tôi, bớt anh 500 nguyên."

Bớt 500 nguyên?

Tiêu Xuân Thu tiểu tính bùm bùm một hồi, nghĩ thầm: sóc này không nặng, ôm không cảm giác gì, như vậy có thể bớt 500 nguyên, có lời!

Tiêu Xuân Thu cười tươi như hoa nói: "Tôi ôm giúp cậu, 500 nguyên còn lại cậu không cần thu."

Huyền Huyễn nở nụ cười, từng chữ từng câu nói: "Đừng —— có —— nằm —— mơ!"

Tiêu Xuân Thu bĩu môi, không thể giảm hết, giảm nửa cũng được!

Sóc chuột không vui, cái đuôi trọc của mình khó coi như vậy, sao có thể để tiểu hồ ly thấy?

Nó mong chờ nhìn Huyền Huyễn, hy vọng Huyền Huyễn đừng cho mình xấu mặt.

Huyền Huyễn sờ đầu nó, cười dài nói: "Tao biết mày nghĩ gì, bất quá yên tâm, tiểu hồ ly sẽ không ghét bỏ, đúng không, tiểu hồ ly?"

Tiểu hồ ly run lên, chủ động tới cạnh sóc chuột, cọ cọ.

Sóc chuột thụ sủng nhược kinh, mừng rỡ chạm a chạm mũi tiểu hồ ly.

"Vậy là được, phải tương thân tương ái." Huyền Huyễn cười đến không hảo ý.

Mọi người trán đổ mồ hôi, Dương Lăng kinh hãi nói: "Tiểu Hồ, vị đại sư này quả nhiên không thể xem thường!"

Tiểu Thường dựng thẳng ngón tay, khen một câu: "Tuyệt!"

Thượng Quan Hiên nhìn tiểu hồ ly kề cạnh sóc chuột không dám nhúc nhích, thầm than.

...

Tám người đi ba ngày giữa đại sơn quanh co khúc khuỷu, ngoại trừ rừng núi cây côi luân phiên, mắt thấy vẫn chỉ là đá.

Tiêu Xuân Thu không khỏi oán giận: "Ở đây sao nhiều núi vậy!"

Dương Lăng nói: "Kỳ thực tôi cũng kỳ quái, tôi lần đầu thấy nơi nhiều núi thế này."

Thượng Quan Hiên thật sâu nhìn Dương Lăng, "Lần đầu? Chú không phải biết cổ mộ ở đâu sao?"

Dương Lăng nhe răng cười, "Tôi chỉ là biết vị trí đại khái."

Tống Tiếu Ngự lau mồ hôi, nhướng mày: "Nói vậy, chú căn bản không biết cổ mộ ở đâu?"

"Tôi biết chỉ là gần đây có cổ mộ."

Thượng Quan Hiên diện vô biểu tình nói với ông chú Hồ: "Ông chú, cháu muốn đánh lão tình nhân của chú."

Ông chú Hồ vô tình phất tay, "Tùy tiện, còn có, chú nói rõ, tên này không phải lão tình nhân của chú."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.