Tiêu Xuân Thu sờ bụng, nhìn Huyền Huyễn đi về phía nhà bếp kêu: "Huyền Huyễn, tôi cũng muốn ăn!"
Huyền Huyễn quay đầu liếc Tiêu Xuân Thu, "Tôi nấu gì anh cũng ăn?"
Tiêu Xuân Thu không ngốc, lập tức nói: "Tôi muốn ăn giống Nguyệt Vũ."
"Tốt lắm, thịnh huệ 10 nguyên một chén."
"Cậu có thể đừng mỗi lần đều treo tiền bên mép không?"
"Tiền là sinh hoạt cần thiết, anh mỗi ngày đều phải dùng tiền, từ một góc độ khác mà nói, anh cũng mỗi ngày treo tiền bên mép, cho nên —— anh không có lập trường nói tôi, một câu, ăn hay không?" Huyền Huyễn khốc khốc hỏi.
Tiêu Xuân Thu tức giận đến á khẩu không trả lời được.
Nguyệt Vũ nói: "Không sao, Tiểu Nguyệt, coi như tôi mời Tiêu Xuân Thu, tôi trả tiền."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh chen chân cái gì, không có ý nghĩa."
Nói xong, Huyền Huyễn đối Dương Lăng nói: "Mượn nhà bếp dùng một lát."
"Tùy tiện."
Do dự một hồi, Tống Tiếu Ngự nói: "Huyền Huyễn, cũng đặt cho tôi và Tiểu Thường một phần."
"Được."
Ông chú Hồ thiết thiết nở nụ cười, đối Dương Lăng nói: "Cậu thật thất bại, nấu cũng ăn không đủ no."
Dương Lăng không thèm để ý, ý vị thâm trường liếc ông chú Hồ.
Ông chú Hồ bị Dương Lăng liếc không hiểu ra sao, không tự giác cả người run rẩy.
"Dương Lăng, ở đây không có đồ ăn sao?" Giọng Huyền Huyễn từ nhà bếp vọng ra.
"Hậu viện có, bất quá——" Dương Lăng quay đầu hỏi ông chú Hồ, "Huyền Huyễn này là ai?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490844/quyen-6-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.