Ông chú Hồ xoa môi, ngửa đầu trừng Dương Lăng thân hình cao lớn vẻ mặt đầy rây, "Có tới là tốt rồi, cậu oán giận cái rắm!"
Dương Lăng nheo mắt, không khỏi phân trần đè lấy ông chú Hồ hôn thêm một hồi.
Ông chú Hồ cự tuyệt cũng không được, chỉ có thể nhận lấy.
Cách một cánh cửa, khiến ông chú Hồ có cảm giác hưng phấn yêu đương vụng trộm, cảm giác bàn tay người nọ sờ vào quần áo, ông chú Hồ lập tức nắm chặt, quát khẽ: "Thuộc hạ của tôi còn ở ngoài, hơn nữa, cậu đã nói sẽ chờ tôi nguyện ý không cưỡng ép tôi, cậu nói không giữ lời?"
"Vậy cậu không cần câu dẫn tôi, hại tôi đều hưng phấn."
"Ai câu dẫn cậu?" Ông chú Hồ vẻ mặt đỏ bừng, "Là cậu, cậu vừa thấy tôi đã động dục! Cách xa tôi ra!"
Dương Lăng định nói gì, bỗng nhiên nghe Tiêu Xuân Thu kêu to: "Ông chú, ông chú, sao lâu vậy? Sẽ không bị quỷ bắt đi? Ông chú..."
Ông chú Hồ nhất thời cảm động rơi nước mắt, tiếng gọi của Tiêu tiểu tử quả thật đúng lúc!
Dương Lăng mạnh mẽ mà cắn môi ông chú Hồ một cái, thấp giọng nói: "Tạm thời buông tha cậu, thuộc hạ của cậu thật không đáng yêu!"
Ông chú Hồ oán thầm: cậu mới không đáng yêu, thuộc hạ của tôi tốt vô cùng!
...
Dương Lăng quét một vòng hoặc ngồi hoặc đứng trong nhà, nhướng mày, "Cậu không phải nói chỉ dẫn năm người, sao nhiều ra một người?"
"Nhiều một người không nhiều, ít một người không ít, cậu tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/huyen-he-liet/2490840/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.